...
Chương 208
Ôn Hủ Hủ nghe xong, lại giật mình sửng số.
Ngay cả phòng cũng đã được dọn dẹp?
Nói như vậy, thật sự là người đàn ông kia bảo cô tới ở? Là bởi vì vết thương trên người cô hiện tại còn chưa khỏi và không tiện di chuyển sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Hủ Hủ trong lòng cảm thấy bớt bài xích. Đồng thời ngay cả cô cũng không biết, trong lòng cô sinh ra một tia mừng rỡ.
Lúc này Mặc Bảo cũng cười híp mắt đi tới, nhìn thấy mẹ đã bị em gái dụ thành công. Vì thế cậu chạy lại giúp mẹ xách túi
“Hoắc Dận, lại đây, chúng ta cùng nhau giúp mẹ mang túi vào.”
“Ừm!”
Hoắc Dận từ trước đến nay ít nói, tương đối lạnh lùng, nghe em trai bảo liền lập tức chạy tới, giúp đỡ em trai cùng nhau nâng túi xách của mẹ vào biệt thự.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vừa cảm động vừa vui mừng.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến cô cảm thấy ấm lòng nhất chính là, sau khi cô đi vào dì Vương cũng bước ra đón: “Là cô Ôn đến, cô thế nào rồi? Vết thương trên người đã đỡ hơn chút nào chưa? Thật sự là khổ cho cô, tôi ở trong bếp nấu canh cá cho cô bổ máu, sau khi cô thu dọn xong, tôi sẽ bưng cho cô uống.”
Dì Vương này, lại còn đặc biệt nấu canh cho cô.
Ôn Hủ Hủ nghe điều xong rất cảm động. Đã lâu rồi cô không được chăm sóc như thế này. Năm năm qua, cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ vô cùng vất vả.
Nhưng bây giờ, lại có người nấu canh cá cho cô……
Mũi Ôn Hủ Hủ hơi cay, vội vàng gật đầu: “Được, cám ơn dì Vương.”
Sau đó cô đi xách túi sách đi lên.
Lên lầu, trước kia lầu hai vốn chỉ có một mình Hoắc Dận ở. Nhưng bây giờ các phòng bên cạnh đều được quét dọn sạch sẽ.
Theo thứ tự chính là Mặc Bảo, Nhược Nhược, sau đó là phòng của cô!
Cũng may, lúc trước Hoắc Tư Tước mua biệt thự này đủ lớn, đủ cho bốn mẹ con các cô mỗi người một phòng.
“Mẹ, thích căn phòng này không?”
“Ừm……”
Ôn Hủ Hủ vội vàng né tránh ánh mắt của con trai, bắt đầu thu dọn rồi lấy một ít thuốc và quần áo mang về từ bệnh viện ra.
Mặc Bảo thấy vậy liền tập hợp ba anh em lại với nhau bắt đầu họp.
“Thấy chưa? Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng là ba bảo mẹ tới đây. Em muốn khen ngợi anh trai của em quá thông minh. Hoắc Dận, chiêu đi tìm dì Vương nhờ giúp đỡ này, thật sự rất tốt!”
Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng tán thưởng giơ ngón tay cái nhỏ lên về phía Hoắc Dận.
Hoắc Dận không giỏi ăn nói, càng chưa từng được người khen ngợi như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng mà, trong lòng cậu rất vui.
...