Chương 46: Nam thần lãnh ngạo


...

Dịch giả: Tiểu Băng

Vũ Trường Không làm cả lớp câm như hến.

"Tiếp tục."

"Ta, ta là Chu Trường Khê, Võ Hồn Đại Lực Thần Viên, Hồn Lực cấp mười một, mục tiêu là trở thành một Chiến Hồn Sư Sức Mạnh Hệ."

...

"Tạ Giải, Võ Hồn Quang Long Chủy, Hồn Lực cấp mười tám, Chiến Hồn Sư Đánh Nhanh Hệ."

Ba chữ cấp mười tám vừa ra, cả lớp đều kinh hô. Cấp mười tám, chín tuổi, chính là thiên tài a! lại còn là Chiến Hồn Sư. Tăng thêm hai cấp nữa, là tiến vào Đại Hồn Sư. Những ai trở thành Đại Hồn Sư trước khi mười hai tuổi, thì đều được gọi là thiên tài.

Tạ Giải trở thành ngôi sao của lớp, ngoài hắn, Vân Tiểu cấp mười hai cũng thuộc loại cao, nhữngngười còn lại đều là cấp mười một vừa đủ tiêu chuẩn nhập học, Võ Hồn thì thiên kì bách quái, nhưng không có cái võ hồn nào mạnh.

Đương nhiên, Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân vẫn là cái kém nhất. Cái này tựa hồ đã đã trở thành định luật.

"Ngày mai bắt đầ, chính thức đi học. Cách ta dạy học sẽ khác hẳn mọi người. Nếu như các ngươi sợ khổ, sợ mệt mỏi, sợ đau đớn, thì mau tìm cách chuyển trường hoặc chuyển lớp, còn ở lại, thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tan học."

Vũ Trường Không sải chân bước đi, cả lớp lập tức bùng nổ, ai cũng bàn luận về lão sư vừa lạnh vừa soái của mình.

"Đi thôi, nên thực hiện lời hứa của ngươi rồi." Tạ Giải quay đầu nhìn Đường Vũ Lân. Tuy vẫn còn đang buổi sáng, nhưng hôm nay chưa có học, ngày mai mới bắt đầu chính thức đi học.

“Được." Đường Vũ Lân đứng dậy, đi ra trước.

Mới vừa ra khỏi cửa, nó đã thấy trong hành lang cực kì ồn ào, nhiều học viên cấp cao đang vây quanh cái gì đó.

Họ đang làm gì thế?

"Ồ, Đường Vũ Lân?" một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, một cô gái xinh đẹp xuất hiện, là học tỉ hôm qua dẫn nó vào nhập học, Lưu Ngữ Tâm.

"Học tỷ." Đường Vũ Lân nở nụ cười, nó có hảo cảm với học tỉ này.

"Vũ Lân, ngươi là vào lớp năm?"

Đường Vũ Lân gật đầu, " Võ Hồn của ta là Lam Ngân Thảo, phế Võ Hồn, nên dĩ nhiên là ở đây."

Lưu Ngữ Tâm nói ngay: "Không, không, ta không phải ý tứ này. Ý ta là, Vũ Trường Không lão sư là chủ nhiệm lớp các ngươi?"

Đường Vũ Lân nói: "Đúng vậy a!"

Lưu Ngữ Tâm sáng mắt, "Vũ Lân, học tỷ có việc muốn nhờ ngươi được không?"

Đường Vũ Lân sửng sốt, "Được!"

Lưu Ngữ Tâm nhét một thứ vào tay nó, nói nhỏ: "Sau này lúc ngươi đi học, có thời gian chụp cho ta mấy tấm hình về nam thần lạnh lùng nha, a chính là Vũ Trường Không lão sư của các ngươi đó."

"Nam thần lạnh lùng?" Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn cô.

Lưu Ngữ Tâm đỏ mặt, "Các ngươi chắc chắn không biết, Vũ Trường Không lão sư là đệ nhất soái ca của học viện chúng ta. Chỉ là người lạnh lùng quá. Nhưng là trẻ hay già, nữ sinh hay cô giáo, thì giới nữ chúng ta đều yêu thích người. Người vốn là dạy bộ cao cấp chúng ta đó, không biết bị phạm sai lầm gì đó nên mới bị đày xuống dạy bộ trung cấp, còn làm chủ nhiệm lớp các ngươi. Chúng ta đều thấy bất bình cho người. Nhưng học viện đã quyết định, không còn có cách nào khác. Chúng ta đều rất nhớ người, ngươi giúp chúng ta chụp mấy tấm ảnh nhé, học tỷ sẽ không bạc đãi ngươi."

Đường Vũ Lân ngẩn ngơ, không ngờ Lưu Ngữ Tâm lại nhờ mình làm loại chuyện này, "Học tỷ, cái này không tốt lắm đâu?"

Lưu Ngữ Tâm cười hì hì, "Đâu có gì đâu, đâu có gì mà không tốt. Học tỉ sẽ bật mí cho ngươi một số chuyện về Vũ lão sư, rất có lợi cho các ngươi đó."

Tạ Giải đi theo Đường Vũ Lân, nhìn hắn và Lưu Ngữ Tâm nói chuyện vốn đã không kiên nhẫn, nhưng nghe cô nói tới đây, thì bỏ luôn ý định lôi Đường Vũ Lân đi, hiểu ít chuyện về thầy chủ nhiệm lớp, là việc phải làm.

Lưu Ngữ Tâm nói: "Vũ lão sư là lão sư lợi hại nhất học viện chúng ta. Chẳng những người đẹp trai, mà còn học rộng tài cao. Dạy học sinh đặc biệt tốt. Tu vi cực kỳ cường đại. Có người nói người chính là đệ nhất cao thủ của học viện. Mấy lần ta mơ hồ nhìn thấy hình như Vũ lão sư có tới hơn sáu cái Hồn Hoàn. Hoàn toàn xứng đáng cường giả cấp Hồn Đế."

Hồn Đế? Cái này đối với Đường Vũ Lân thật sự là quá xa vời. Với đẳng cấp Hồn Linh của nó bây giờ, tương lai muốn luyện tới Lục Hoàn căn bản là không thể nào, bởi vì nó căn bản không có khả năng mua Hồn Linh cường đại.

Nhân loại có thể hấp thu Hồn Linh là có hạn, bởi vì Tinh Thần Lực không thể thừa nhận quá nhiều. Hồn Linh màu trắng chỉ có thể cung cấp một cái Hồn Hoàn, mà số lượng Hồn Linh một Hồn Sư hấp thu được bình thường tối đa chỉ có ba cái. Nếu tất cả đều là Hồn Linh màu trắng, vậy tu vi Tam Hoàn chính là cực hạn.

Hồn Linh màu vàng có khả năng có thể sinh ra hai cái Hồn Kỹ, và chính là có thể lấy được hai cái Hồn Hoàn để sử dụng. Đây là lý do Hồn Linh trăm năm đắt tiền. Còn Hồn Linh màu tím nghìn năm, Hồn Linh màu đen vạn năm, Đường Vũ Lân vốn chẳng hề dám nghĩ tới.

Vũ Trường Không lão sư có được Lục Hoàn, đây chính là tồn tại cường đại thực sự! Lục Hoàn Hồn Đế. Cả Đông Hải Thành e rằng cũng chỉ có mấy người, mà hắn còn trẻ như vậy.

"Được rồi, ta đi trước. Nhớ chụp ảnh giúp ta!" Cô kín đáo đưa máy chụp ảnh Hồn Đạo cho Đường Vũ Lân.

"Học tỷ!" Đường Vũ Lân kêu lên, nhưng Lưu Ngữ Tâm đã chạy đi xa, tốc độ rất nhanh, đuổi theo hướng Vũ Trường Không vừa đi.

"Ngươi tốt nhất đưa cái máy đó cho người khác giữ, để tí nữa khỏi bị hư không có đường mà nói với người ta." Tạ Giải lạnh lùng.

"Không cần, đi thôi." Đường Vũ Lân liếc hắn.

Tối hôm qua minh tưởng hắn thu hoạch không nhỏ, hắn kinh ngạc nhận ra nơi được thu hoạch lớn nhất không phải là từ rèn, mà là từ lần đánh nhau. Lần thứ nhất dùng Võ Hồn đánh nhau, Tạ Giải mang tới áp lực cho hắn, làm hắn hiểu thêm một chút về Võ Hồn. Cho nên, hắn không từ chối cuộc đấu ngày hôm nay.

Lão sư nói rồi, Lam Ngân Thảo của mình là biến dị, không còn là phế Võ Hồn thuần túy nữa.

Đi ra khỏi Lầu Dạy Học, Đường Vũ Lân hỏi Tạ Giải hỏi: "Đi đâu?"

Tạ Giải nói: "Tới công viên Đông Hải, ở đó ít người. Ngươi yên tâm, ta đánh bị thương ngươi rồi sẽ tìm người trị thương cho ngươi."

Đường Vũ Lân nhún vai: "Sự thật sẽ chứng minh."

...