...
Dịch giả: Tiểu Băng
Nhiệt độ càng cao, Trầm Ngân có thể kéo dài và dát mỏng càng tốt.
Đường Vũ Lân đập không nương tay. Khối Trầm Ngân bắt đầu biến hình, hoa lửa văng khắp nơi.
Mỗi khi cánh tay hắn đau nhức, từ xương sống sẽ truyền ra một luồng khí nóng, chảy vào tứ chi, làm giảm sự đau nhức đó. Hồn Lực của Đường Vũ Lân tự vận chuyển, rót vào hai cánh tay để duy trì sức lực cho nó.
Thời gian dần trôi qua, khối Trầm Ngân một xích vuông bắt đầu nhỏ đi, hiệu quả chiết xuất Trăm Rèn từ từ hiện ra.
Phải biết, Trầm Ngân rất đặc, nên muốn chiết xuất nó làm nó nhỏ lại mà không phá hư hoa văn của nó là chuyện rất khó.
Đường Vũ Lân không biết mình đập bao nhiêu lần, tiếng nổ khi đập xuống đã không còn, trong mắt nó, mỗi lần nó đập xuống, khối Trầm Ngân hình như lại tỏa ra một lớp hào quang như nó đang hít thở, và nhịp điệu hít thở của nó cùng nhịp với nhịp điệu hít thở của thằng bé. Xương sống Đường Vũ Lân nóng rực, trên làn da khuất sau lớp quần áo của nó đã bắt đầu xuất hiện những đường vân màu vàng nhạt.
Nhưng Mang Thiên không nhìn thấy, hắn đã dồn tất cả lực chú ý vào khối Trầm Ngân.
Trong đáy mắt Đường Vũ Lân lấp lóe vòng sáng vàng, Nghìn Rèn Ô Cương Chùy trong tay như trở thành một phần cơ thể. Mỗi một chùy nện xuống, khối Trầm Ngân như đều phát ra một tiếng rên thoải mái.
Tốc độ nện càng lúc càng nhanh, khối Trầm Ngân ngày càng ngưng thực, thể tích rút nhỏ lại năm phần trăm, mười phần trăm, mười lăm phần trăm. Độ đặc của nó hình như đã đạt tới cực hạn, nó không rút lại nữa, những cú nện của Đường Vũ Lân bây giờ là để cải thiện hoa văn của nó, làm cho hoa văn của nó trở nên hợp lý hơn.
Cả người Đường Vũ Lân ướt sũng mồ hồi, Mang Thiên đứng coi bên cạnh trán cũng ướt đẫm.
Nghìn Rèn, đây là cảm giác Nghìn Rèn.
Là đại sư rèn cấp Tông Tượng, Mang Thiên cực kỳ nhạy cảm, nắm bắt được ngay sự hòa hợp của nhịp đánh Đường Vũ Lân và khối Trầm Ngân.
Cảm giác này không thể tả thành lời, chỉ những ai từng cảm nhận được nó qua Nghìn Rèn thì mới ‘thấy’ được.
Vốn Mang Thiên chỉ muốn Đường Vũ Lân tập cảm thụ một chút về Trầm Ngân, tìm kiếm cảm giác dần, trước khi tới học viện trung cấp mới cho hoàn thành Nghìn Rèn. Hắn tuyệt đối không ngờ, Đường Vũ Lân ngay ở lần đầu tiên tiếp xúc Trầm Ngân, lại đi thẳng được tới bước Nghìn Rèn, lại còn tiến tới được trạng thái này.
Cái này chính là nhờ ngộ tính a! Đứa nhỏ này, nhất định sẽ trở thành đại sư.
Mất mát lớn nhất trong đời Mang Thiên là không thể trở thành Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng, nhưng nay hắn đã nhìn thấy được hy vọng trên người Đường Vũ Lân.
Ba giờ sau. Đường Vũ Lân chưa bao giờ rèn lâu như thế, với cường độ cao như thế.
Bốn giờ!
Đường Tư Nhiên đã tới, đứng ngoài cửa phòng rèn. Con trai chờ mãi chưa về, nên ông tới tìm, vừa hay nhìn thấy cảnh Đường Vũ Lân mồ hôi như mưa.
Cùng với tiết tấu kỳ lạ như đang hòa âm, và sự tập trung cao độ của con trai.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy con trai lúc rèn, trông rất thành thục! Nó mới có chín tuổi! Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nó đã đạt tới trình độ này sao? Đường Tư Nhiên đã từng được gặp rất nhiều đại sư rèn, hôm nay đã nhìn thấy một phần hương vị đặc hữu của đại sư trên người Đường Vũ Lân.
Đường Tư Nhiên không xông vào, ông biết sự quan trọng của việc tập trung khi rèn của Đoán Tạo Sư. Mang Thiên ở ngay bên cạnh, cho thấy về mặt rèn, con trai hẳn đã có điểm đột phá.
Hai giờ nữa trôi qua, mặt Đường Vũ Lân tái nhợt, đường vân vàng trên người từ lúc Đường Tư Nhiên tới thì đã biến mất.
Cảm giác tê dại đã xuất hiện, hai cánh tay nặng trĩu, biểu thị nó đã tiêu hao sức lực quá độ. Nhưng nó vẫn không dừng lại, nhịp đập vẫn đều đặn, dùng ý chí để chống đỡ.
Phải thành công, phải thành công. Không thể dừng, bây giờ mà dừng, sẽ là thất bại.
Mang Thiên không biết từ lúc nào đã nắm chặt hai nắm tay, hắn còn hồi hộp hơn cả Đường Vũ Lân.
Nếu thằng bé có thể ngay từ lần Nghìn Rèn đầu tiên mà thành công, thì chắc chắn sau này, mỗi lần nghìn rèn, nó sẽ đạt tỉ lệ thành công cao hơn hẳn những Đoán Tạo Sư khác.
Nhưng nó còn chống đỡ được nữa hay không? Sắp năm giờ trôi qua rồi, dù có là mình, cũng phải vận Hồn Lực tới cực hạn mới làm được.
"Đương, đương, đương, đương, đương. . ." Nghìn Rèn Ô Cương Chùy vì thời gian rèn quá lâu, cũng bị nung nóng đỏ, nếu không phải nhờ Nghìn Rèn làm cho nó siêu cứng, thì e rằng đã hỏng từ lúc nào.
Đột nhiên, khối Trầm Ngân khẽ rung lên, một vòng sáng màu bạc xuất hiện giữa lò lửa, biến cả phòng rèn thành một vùng màu trắng bạc.
Đường Vũ Lân vẫn không ngừng đập, vòng ngân quang càng thêm đậm và sáng.
Mang Thiên vọt tới bên cạnh Đường Vũ Lân, trong tay xuất hiện một thanh đao, vung tay một cái, cứa một đường vào cổ tay Đường Vũ Lân.
Một vòi máu phun ra, bắn ngay vào khối Trầm Ngân đang tỏa hào quang.
Đường Tư Nhiên buột miệng kêu lên. Nhưng Mang Thiên đã lấy tay bịt chặt vết thương cổ tay cho Đường Vũ Lân, mắt sáng rực nhìn khối kim kim loại đang rực sáng, đồng thời đóng cửa lò lửa.
Máu tươi rơi vào kim loại nóng, phát ra âm thanh ‘xèo xèo’, những tia khói xanh lượn lờ. Lửa đã tắt, lộ ra toàn cảnh khối kim loại.
Khối Trầm Ngân đã rút nhỏ hẳn lại, tỏa màu bạc sáng ngời.
Trước khi được rèn, màu bạc của nó không rực rỡ như vậy, mà nhìn ảm đạm, không hề hấp dẫn, chỉ có những đường vân dày đặc trên bề mặt của nó là bóng bẩy, thâm sâu.
Cũng là Nghìn Rèn, nhưng kim loại khác nhau, độ khó nghìn rèn cũng khác biệt. Nếu nói Nghìn Rèn Ô Cương độ khó bằng một, thì Nghìn Rèn Trầm Ngân độ khó ít nhất là năm, thậm chí là tám.
Mang Thiên vốn chỉ định cho Đường Vũ Lân thử cảm nhận Trầm Ngân, cảm nhận Nghìn Rèn, không ngờ sau năm tiếng đồnghồ, nó lại Nghìn Rèn thành công.
Mà cái nó rèn, là Nghìn Rèn Trầm Ngân đó!
...