...
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ nói: "Ngươi thì biệt? Hư Tĩnh thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự tính toán nhân quả quá mức kinh khủng, ngay Đại Tế Ti cũng không phải đối thú.
Không mau mau tìm vài người am hiểu bói toán thôi diễn tới, Bái Nguyệt Giáo ta sẽ càng lúc càng chịu thiệt nặng. Mặc dù Viên Cát này bị Nhiếp Nhân Long dọa cho phải bỏ đi, có điều hắn được coi là thầy bói đệ nhất Bắc Yên, hẳn không phải khoa trương. Cho dù trong toàn bộ giới Đạo môn, năng lực bói toán của hẳn mặc dù không sánh bằng những vị giỏi nhất nhưng cũng là nhất lưu”
Diệp Thiên Tà nói: "Nếu vậy sao chúng ta không tìm mấy người giỏi nhất tới mà phải bỏ bao công sức ra tìm tên này? Hắn có mạnh nữa cũng bẵng Hư Tĩnh được sao?"
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vuốt ve con báo đen mình đang cưỡi, thản nhiên đáp: “Số đại sư bói toán giỏi nhất lại là tán tu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Cho dù có thực lực cũng cường đại lạ thường, quan hệ lại vô cùng phức tạp. Người như vậy chúng ta không mời được, giáo chủ đích thân xuất thủ còn tạm.
Nhưng Viên Cát không sánh bằng thì không bằng, có điều nhiều người hơn tối thiểu cũng cứu văn được chút thế xấu. Cùng lầm thì tìm thêm vài người như Viên Cát.”
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, phía xa truyền tới từng đợt chấn động giao thủ, còn có ma khí mà thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cùng Diệp Thiên Tà quen thuộc, đồng thời còn thấy uy thế lôi đình phích lịch.
Bái Nguyệt Giáo lầm bẩm: “Là Trương Thừa Trinh! Chẳng phải đám lỗ mũi trâu Thiên Sư Phủ nói sẽ phong tỏa sơn môn rồi à? Hẳn đang giao thủ với ai?"
Dứt lời, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lập tức dẫn người chạy tới.
Lúc này nơi Sở Hưu và Trương Thừa Trinh giao thủ đã thành một đống hỗn độn. Dưới chân hai bên, mặt đất bị cương khí cường đại xé rách, tạo thành một cái hố lớn hơn mười trượng, sâu cũng vải trượng.
Hai người đều xuất thủ toàn lực, Sở Hưu dùng cả Thất Đai Hạn, còn Trương Thừa Trinh cũng vận dụng pháp tướng Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn tới cực hạn.
Có điều lúc này hai bên đều còn dư lực. Hai người bọn họ một ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, một ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan, cho dù giao thủ tới cấp bậc này nhưng vẫn chịu đựng được.
Xuất thủ toàn lực vẫn không phân được thẳng bại, nếu thật sự muốn biết thẳng thua vậy hai bên phải lấy thủ đoạn liều mạng ra mới được.
Trương Thừa Trinh nhìn Sở Hưu, đột nhiên lắc đầu nói: "Ta vẫn luôn cho rằng đối thủ cuối cùng của ta sẽ là Tông Huyền, không ngờ lại là ngươi.
Ngươi đồng tu pháp môn ba nhà Đạo Phật Ma, lúc này e rằng còn có thủ đoạn chưa sử dụng”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chẳng phải ngươi cũng vậy ư? Lôi Minh Kim Đan của Thiên Sư Phủ chắc chắn không chỉ có ngăn đó tác dụng với uy lực”
Năng lực của Bất Diệt Ma Đan phải thật sự liều mạng mới có thể phát huy. Còn Lôi Minh Kim Đan không chỉ có tác dụng đơn giản là thu nạp thiên địa nguyên khí hóa thành lực lượng lôi đình.
Có điều bất luận Sở Hưu hay Trương Thừa Trinh đều biết, nếu tiếp tục đánh sẽ không phải phân thắng bại mà là định sinh tử.
Đúng lúc này, một giọng nói thánh thót êm tai đột nhiên vang lên: "Hai vị ngày tuấn kiệt từng đứng hạng nhất Long Hổ Bảng giao chiến, ta lại không thể chứng kiến. Thật quá đáng tiếc. Hay là các ngươi đánh lại trận nữa đi?"
Sở Hưu cùng Trương Thừa Trinh quay đầu nhìn lại, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đang dẫn người nhìn bọn họ.
Ánh mắt Diệp Thiên Tà nhìn Sở Hưu mang theo vẻ phức tạp. Có không cam lòng, cũng có không phục.
Ngày trước hắn thua dưới tay Sở Hưu, chỉ có điều khi đó Sở Hưu không dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện.
Từ đó trở đi Diệp Thiên Tà trở lại Tà Cực Tông khổ tu, liều mạng tu luyện.
Tới khi hẳn đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, định tới tìm Sở Hưu báo thù, Sở Hưu đã lộ cả danh tính Lâm Diệp, đồng thời độc chiến võ lâm chính đạo, danh chấn giang hồ.
Chênh lệch này lớn tới mức khiến hắn tuyệt vọng.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo tới rất đúng lúc, nàng vừa xuất hiện, Sở Hưu và Trương Thừa Trinh vừa vặn có một bậc thang, bèn không đánh nữa.
Trương Thừa Trinh lạnh nhạt nói: “Bái Nguyệt Giáo các ngươi thời gian qua ngông nghênh đủ rồi chứ. Thiên Sư Phủ ta đã phong tỏa sơn môn một năm rồi, các ngươi còn tới đây làm gì?"
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cười khẽ một tiếng nói: “Nếu Thiên Sư Phú các ngươi thật sự phong tỏa sơn môn không đi ra nữa, vậy vừa rồi ngươi đang làm gì?
Yên tâm, ta không tới gây sự, ta chỉ đến tìm người mà thôi, không liên quan gì tới Long Hổ Sơn các ngươi."
“Tìm ai?”
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chỉ Viên Cát đại sư trốn trong góc run lẩy bẩy nói: “Tìm hắn”
Ba bên đồng thời đưa mắt nhìn về phía Viên Cát đại sư, khiến hẳn không biết nên làm thế nào, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Sở Hưu của nhánh Ẩn Ma, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, Tiểu Thiên Sư - Trương
Thừa Trinh, đây là người thừa kế kiệt xuất nhất của Chính đạo, Minh Ma, Ẩn Ma.
Thế nhưng giờ ba bên đều muốn tìm mình, chính Viên Cát đại sư cũng không biết từ bao giờ mình lại được hoan nghênh như vậy.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thật tình cờ, ta cũng tới tìm Viên Cát đại sư về Bắc Yên. Thánh nữ, ngươi tới muộn mất rồi”
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cười khẽ một tiếng nói “Tây Sở ta sơn thanh thủy tú, vẽ Bắc Yên làm gì? Thứ này không phân trước với sau."
Trương Thừa Trình trầm giọng nói: “Viên Cát đại sư là bằng hữu của Thiên Sư Phủ ta, hẳn muốn đi đâu đương nhiên do bản thân hắn quyết định. Nếu hắn muốn ở lại Long Hổ Sơn, hôm nay không ai được phép dẫn hắn đi!"
Áp lực của cả ba bên đều đặt lên người Viên Cát đại sư, thiếu chút nữa khiến hẳn sụp đổ.
Sở Hưu thản nhiên nói: "Viên Cát đại sư, đến lượt ngươi lựa chọn rồi đấy. Nói thử xem, rốt cuộc ngươi muốn về Bắc Yên hay là ở lại Long Hổ Sơn?”
Viên Cát đại sư vẻ mặt u uất, cuối cùng chỉ đành thí lễ với Trương Thừa Trinh, dùng giọng áy náy nói: “Đa tạ hảo ý của Tiểu Thiên Sư, có điều lão đạo ta dẫu sao cũng không phải người Tây Sở, sớm muộn gì cũng phải đi”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
...