...
Nhánh Ẩn Ma cùng Minh Ma tranh đấu một thời gian dài như vậy, thật ra toàn bộ nhánh Ẩn Ma luôn cho răng mình không kém đối phương bao nhiêu.
Thậm chí phần lớn mọi người trong nhánh Ẩn Ma còn coi thường nhánh Minh Ma, cho rằng bọn họ đều là hạng chuột nhất nhát gan, mình mới là Côn Luân Ma Giáo chính thống.
Thế nhưng giờ Dạ Thiều Nam xứng danh đệ nhất Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo cũng thay nhánh Ẩn Ma thu hút sự chú ý của võ lâm Chính đạo, chuyện này khiến '†âm trạng Ngụy Thư Nhai hết sức phức tạp.
Đang lúc Sở Hưu trò chuyện cùng Ngụy Thư Nhai, Quỷ Thủ Vương đột nhiên gõ cửa tiến vào nói: “Đại nhân, có người tới tìm ngài.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ai đến tìm ta? Là bọn Lã huynh à?”
Trong thời gian một tháng Sở Hưu bế quan, đám người Lã Phụng Tiên hoặc về tông môn thế lực của mình, hoặc lưu lại trong Quan Trung Hình Đường tu luyện một thời gian, tỷ như Lã Phụng Tiên cùng Lạc Phi Hồng.
Trong trận chiến vừa rồi bọn họ cũng giao thủ với tông sư võ đạo, đều có thu hoạch riêng của mình, cho nên chuẩn bị bế quan một thời gian trong Quan Trung Hình Đường rồi mới rời đi.
Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Không phải, nhóm Lã công tử còn đang bế quan, là người của triều đình Bắc Yên."
Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu. Lúc này y mới nhớ ra mình còn có ước định với triều đình Bắc Yên.
Đương nhiên trong chuyện này Sở Hưu cũng không định đổi ý, Hạng Long giúp y trong thời khắc mấu chốt, đương nhiên Sở Hưu phải giữ chữ tín rồi.
Huống hồ ngày chuyện liên minh Bắc Yên ngày trước, mặt dù Nhiếp Nhân Long đã chết trong tay Sở Hưu, nhưng Sở Hưu cũng không định buông bỏ thù với những kẻ khác.
Hơn nữa Sở Hưu thật sự cầntới Bắc Yên, Quan Trung Hình Đường quá nhỏ, tài nguyên trong đó cung ứng cho vài vị tông sư võ đạo còn được, nhưng rất khó khiến Sở Hưu tiến thêm một bước.
Giờ Sở Hưu chỉ vừa bước vào cảnh giới cảnh giới Chân Đan, vốn cũng không cần gấp gáp như vậy.
Có điều chuyện lạ xảy ra khi y ra tay với La Thần Quân khiến trong lòng Sở Hưu dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác không chịu sự khống chế của bản thân mình như vậy hết sức khó chịu, cho nên việc mà giờ Sở. Hưu làm được chính là dùng tốc độ nhanh nhất tăng cường thực lực bản thân, có thể vì vậy mà không từ thủ đoạn!
Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh cũng trầm giọng nói “Ngươi hợp tác với Hạng Long, ta không phản đối, triều đình và giang hồ, nói thì đơn giản nhưng chưa bao giờ thật sự tách ra.
Có điều Hạng Long là hùng chủ trong thế hệ này, tâm tư thâm trầm, khắc bạc vô tình. Ngươi hợp tác với hẳn nhất định phải cẩn thận.
Ngươi cũng biết Dương Công Độ rồi đấy, người này làm việc dẫu nhiều tật xấu nhưng vẫn có năng lực, bằng không đã không được người ta gọi là Độc Long Sĩ.
Ngày trước Hạng Long liên hợp với võ lâm Bắc Yên tấn công Đông T, chính Dương Công Độ là người giúp Hạng Long thuyết phục các bên, dùng kế du thuyết trong võ lâm Bắc Yên, hợp tung liên hoành, cuối cùng thành công thúc đẩy việc này. Một mình hắn chiếm phân nửa công lao trong chuyện lần này.
Kết quả thì ngươi cũng thấy rồi đấy, Dương Công Độ tham gia chuyện tranh đoạt ngôi báu, bị ép rời khỏi Bắc Yên, thậm chí lúc trước Hạng Long đã có ý giết hắn! Chẳng qua Dương Công Độ còn một số thủ đoạn khác nên mới may mn thoát nạn.
Đây chính là vết xe đổ, gần vua như gần cọp, nếu ngươi chạm phải vẩy ngược của Hạng Long, lấy tính cách của hẳn, chắc sẽ không cố ky nhánh Ẩn Ma đâu.”
Đối với đại đa số người trong giang hồ, bọn họ đều không mấy ấn tượng với người trong triều đình, dù sao phần lớn thời điểm bọn họ không định có giao tiếp gì với triều đình.
Nhưng những người có địa vị thực lực như Ngụy Thư Nhai lại hiểu rất rõ về lực lượng của triều định.
Trừ Tây Sở vẫn luôn suy yếu, bất luận Đông Tề hay Bắc Yên, lực lượng của triều đình đều cực kỳ hùng mạnh, không phải thứ một tông một phái có thể rung chuyển.
Sở Hưu gật đầu nói: "Đa tạ Ngụy tiền bối đã chỉ điểm.”
Ngụy Thư Nhai xua tay, không nói gì tiếp.
Hắn thấy Sở Hưu là người thông minh. Tuy có đôi lúc Sở Hưu làm việc quá mức nôn nóng mạo hiểm, nhưng đây là cách làm việc của y, Sở Hưu vẫn tự có chừng mực, những chuyện gần đây đã chứng minh hết thảy.
Sau khi cáo từ rời khỏi, Sở Hưu trực tiếp tới trong đại sảnh. Lúc này trong sảnh, một võ giả trung niên mặc mãng bào màu đen đang cầm một chén trà lên xoa xoa, như đang nghiên cứu hoa văn trên đó,
Trong chén trà còn nước trà nóng hổi, nhưng được nội lực của hắn bao bọc, bất luận hẳn vuốt ve chén trà ra sao vẫn không có một giọt nước nào chảy ra.
Người này chính là Lâm Bình Hầu - Hạng Võ mà Hạng Long phái tới chặn đường lão tổ Hoàng Phủ thị, là người có thiên phú tốt nhất trong hoàng tộc Hạng gia.
Lúc này thấy Sở Hưu tới Hạng Võ lập tức đặt chén rà xuống, ánh mắt không chút kiêng ky đánh giá Sở Hưu, như đang nhìn thứ gì rất thú vị.
Sở Hưu không nói gì, y chỉ nhìn Hạng Võ thản nhiên nói: “Hầu gia nhìn ta như.
vậy làm gì? Trên mặt ta có hoa à?”
Hạng Võ lắc đầu nói: “Ngươi còn đáng nhìn hơn hoa nhiều.
Nói thật nhé, ta cũng không ngờ ngươi lại chống đỡ được qua kiếp này.
Xem ra ánh mắt bệ hạ nhìn rất xa, không làm chuyện lỗ vốn bao giờ.”
Nói xong thần sắc Hạng Võ lại lộ vẻ nghiêm nghị nói: “Sở Hưu, lời hứa mà ngươi đáp ứng bệ hạ cũng đến lúc thực hiện. Bệ hạ bảo ta tới nhắc ngươi một chút, tránh cho ngươi quên mất.”
Sở Hưu như cười như không nói: “Nếu ta quên thật, bệ hạ định làm thế nào?"
Hạng Võ cười hắc hắc nói: “Ngươi nghĩ bệ hạ phái ta tới làm gì? Nếu ngươi quên thật, vậy bệ hạ bảo ta dùng cách của chính ta giúp ngươi nhớ lại.”
Sở Hưu nhíu mày nói: "Yên tâm đi, Sở Hưu ta làm việc rất quan tâm tới chữ tín. Chuyện ta đáp ứng đương nhiên sẽ không quên rồi. Lần này ta sẽ dẫn người tới Bắc Yên cùng hầu gia. Đương nhiên phải cho ta chút thời gian bố trí tính toán cùng an bài một số việc của Quan Trung Hình Đường.”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
...