...
Liễu Thanh Phong cười lạnh nói: “Ngươi tưởng ta thích chuyện năm nào cũng phải tới chúc thọ cho lão già sư phụ kia với tặng quà cho gã sư phụ cũng rác rưởi của ngươi lắm à? Chẳng phải vì lão già Phùng Uyên kia giấu diếm bản lãnh à?
Kỳ Sơn Thất Tuyệt, thực ra hắn có bát tuyệt! Tuyệt kỹ thứ tám mới là tuyệt học của hắn, thế nhưng hắn lại không dạy ta, còn nói ta tâm tính bất ổn, không nắm giữ được tuyệt kỹ thứ tám của hắn, muốn giao nó cho tên sư: phụ rác rưởi của ngươi trước khi chết!
Hôm nay ta đã đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, còn mạnh hơn lão già ấy trong thời đỉnh phong, có võ công gì mà ta không nắm giữ được? Sư phụ ngươi mới Ngoại Cương cảnh, lấy gì mà đòi học được?
Lão già mà không chịu chết kia rõ ràng là bất công!
Ta vốn định trước hết cứ lá mặt lá trái, chờ lão già kia chết đi mới tìm cách moi công pháp từ gã sư phụ ngươi. Không ngờ ngươi lại đem một món quà lớn đến tặng ta như vậy!
Các ngươi không biết rồi, ngay sau khi các ngươi to. gan giết chết Mạnh Nguyên Long, Tụ Nghĩa Trang đã ban bố lệnh truy nã các ngươi, thậm chí phát động toàn bộ Tụ Nghĩa Trang đuổi giết. Ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng đã rời Tụ Nghĩa Trang.
Tụ Nghĩa Trang lần này cực kỳ rộng lượng, phần thưởng trong lệnh truy nã kia cũng không ít. Bắt các. ngươi lại đưa về Tụ Nghĩa Trang, việc gì ta phải nhớ thương môn công pháp của lão già chưa chịu chết kia?”
Nói xong lời này, Liễu Thanh Phong lại thản nhiên tiếp tục: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất là bó tay chịu trói đi, ta đã báo cho người của Tụ Nghĩa Trang tới. Giờ các ngươi bó tay chịu trói đỡ bớt khổ đau sau này, sao lại không làm?”
Lần này đám người cũng hiểu, không phải Tôn Trường Siêu phản bội bọn họ mà là Liễu Thanh Phong làm việc quá ác độc.
Vì một bộ công pháp, hẳn có thể kiên trì suốt bao. năm diễn trò đồ đệ có hiếu sư đệ có tâm, kỹ năng diễn xuất này thật sự không tệ, chí ít trước đó mọi người đều không nhìn ra có điểm gì sai.
Đương nhiên đó cũng là vì những người ở đây, nhất là Lã Phụng Tiên quá dễ tin người. Những người khác thì đều là võ giả trẻ tuổi, kinh nghiệm giang hồ quá ít.
Nếu đổi lại Sở Hưu ở đây, Liễu Thanh Phong dám giở trò bịp trước mắt y, y sẽ cho Liễu Thanh Phong mở mang
kiến thức thế nào gọi là vua diễn xuất.
Lã Phụng Tiên giơ thanh trường kích trong tay lên, đám người đi theo hắn cũng giương cung bạt kiếm.
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ngoan cố!”
Dứt lời, Liễu Thanh Phong vẫy tay một cái, đại lượng võ giả Thanh Phong Sơn Trang tràn vào đại sảnh cầm binh khí trong tay, sát khí đăng đằng, rõ ràng đã sớm chuẩn bị từ trước.
Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích trong tay hét lớn: “Theo ta lao ral”
Dứt lời thanh trường kích trong tay hắn trực tiếp đánh về phía Liễu Thanh Phong.
Thấy hành động này của Lã Phụng Tiên, Liễu Thanh Phong không khỏi nở nụ cười lạnh lẽo.
Lã Phụng Tiên có thể dùng tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên giết chết cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thật rất mạnh. Chí ít Liễu Thanh Phong chưa từng thấy người trẻ tuổi nào có thực lực kinh khủng như vậy.
Nhưng sau khi Lã Phụng Tiên giết chết Mạnh Nguyên Long, không phải không trả giá chút gì. Chí ít giờ hắn đã trọng thương, bằng không đã chẳng nóng lòng tìm nơi chữa thương như vậy.
Đối phó với Lã Phụng Tiên thời toàn thịnh, Liễu 'Thanh Phong còn không nắm chắc, nhưng đối phó với một Lã Phụng Tiên đã trọng thương, chẳng lẽ hắn còn không bắt được sao?
Cho nên khi thấy Lã Phụng Tiên nắm trường kích chém tới, Liễu Thanh Phong căn bản không chút cảnh giác, thản nhiên xuất kiếm.
Nhưng ngay lúc trường kích của Lã Phụng Tiên chém được nửa đường, trên Phương thiên họa kích lại bùng lên ánh sáng đỏ chói mắt, rực rỡ như máu, uy năng cường hãn tới cực điểm, tựa như có thể xé rách thiên địa, một tiếng nổ ầm ầm bộc phát!
Một kích đánh xuống, đỏ rực như vầng trăng máu, nhuộm thẫm cả gian đại sảnh, còn Liễu Thanh Phong thì cả người cả kiếm đều bị Lã Phụng Tiên chém thành hai đoạn!
Một đòn giết địch!
Đám võ giả Thanh Phong Sơn Trang còn chưa kịp xuất thủ đã chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này.
Trang chủ nhà mình thậm chí không chịu nổi một chiêu trong tay người trẻ tuổi kia đã bị giết chết!
Cục diện này có lẽ ngay bản thân Liễu Thanh Phong cũng không ngờ tới.
Một khắc trước hắn còn ôm mộng đẹp bắt Lã Phụng Tiên đi lĩnh thưởng, thế nhưng một khắc sau hắn đã hồn quy Hoàng Tuyền, thậm chí không kịp hối hận.
'Trên giang hồ, xét theo danh tiếng Lã Phụng Tiên không bằng Sở Hưu hay Nhiếp Đông Lưu, nhưng Lã Phụng Tiên cũng có thực lực địch nổi mười hạng đầu Long Hổ Bảng!
Có lẽ sau trận chiến này, Lã Phụng Tiên cũng có thể thoải mái nắm vị trí trong mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng.
Nâng trường kích lên, Lã Phụng Tiên mặt không đổi sắc nói: “ĐiI”
Theo Lã Phụng Tiên bước tới, đám võ giả Thanh Phong Sơn Trang lại bỏ chạy như thủy triều rút, đối với bọn họ, người trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ trước mắt quả thật kinh khủng như ma thần!
Sau khi ra khỏi Thanh Phong Sơn Trang, tất cả mọi người đi được một quãng, đám người vừa hưng phấn định nói gì đó lại thấy sắc mặt Lã Phụng Tiên từ trắng chuyển đỏ, nhưng lại là màu đỏ hết sức bất thường.
Một khắc sau, Lã Phụng Tiên trực tiếp phun một ngụm máu tươi, sắc mặt lại trắng bệch còn hơn lúc trước.
“Lã huynh!” : “Lã đại cai”
Lã Phụng Tiên khoát tay, ngữ khí yếu ớt nói: “Ta không sao, người của Tụ Nghĩa Trang đang đuổi tới, Jl chúng ta đi mau, không thì không kịp đâu.” \ Tôn Trường Siêu sắc mặt tối sầm, ngữ khí hổ thẹn: “Lã đại ca, đều tại ta! Nếu không phải vì ta, huynh đã chẳng bị thương nặng thêm như vậy.”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không cần nghĩ vậy, ta biết ngươi cũng muốn tốt cho ta thôi.”
Vương Song Đông gạt Tôn Trường Siêu sang một bên, tức giận nói: “Tránh ra đi, biết ngươi vô tội rồi, không ai trách ngươi, đừng đứng đó vướng víu ra nữa.”
Lấy mấy viên đan dược ra, Vương Song Đông giao cho Lã Phụng Tiên nói: “Lã huynh, đây là đan dược bí truyền của sư phụ ta, mau nuốt vào đi, nó có thể tạm thời trấn áp thương thế.”
Bên cạnh có người trêu đùa: “Vương Song Đông, đây là đan dược sư phụ ngươi chế ra, uống được sao?”
Vương Song Đồng tức giận nói: “Sư phụ ta mặc dù là Độc Dược Sư nhưng hắn không chỉ biết phối chế độc dược, cũng là dược sư, đương nhiên cũng luyện chế thuốc chữa thương rồi. Còn nói linh tinh nữa sau lão tử sẽ hạ xuân dược vào cơm nước của các ngươi.”
Mọi người ở đây cười ha hả, bọn họ biết Vương Song Đông sẽ không phản bội bọn họ, vì nếu Vương Song Đông có hai lòng vừa rồi đã chẳng lên tiếng nhắc nhở. Uống rượu độc vào, tất cả bọn họ đều sẽ mất mạng.
Tôn Trường Siêu hốc mắt đỏ ửng, mặc dù bị sư thúc phản bội nhưng quanh hắn vẫn có nhiều huynh đệ như vậy.
Đúng lúc này một giọng nói mang theo vẻ trêu ngươi lại đột nhiên truyền tới: “Đúng là huynh đệ tình thâm, Lã Phụng Tiên, ta thật không ngờ ngươi giết Mạnh tổng quản rồi mà vẫn còn sức giết Liễu Thanh Phong. Thực lực của ngươi như vậy đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Đáng tiếc, ngươi giết người của Tụ Nghĩa Trang ta, giờ nếu Tụ Nghĩa Trang ta để ngươi chạy khỏi Bắc Yên, vậy thể diện vứt đi đâu?”
...