...
Đám người đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hư Hành, bọn họ không biết chuyện xảy ra trong Đại Quang Minh Tự ngày trước.
Bọn họ chỉ biết Hư Hành là thủ tọa Đạt Ma Viện, là tông sư võ đạo đã nhiều năm, lúc này có thủ tọa võ viện của Đại Quang Minh Tự ra mặt, chẳng lẽ còn không ép được Sở Hưu hay sao?
Nhìn mọi người xung quanh, Hư Hành trầm giọng nói: "Thuật lại mọi chuyện cho ta.”
Mọi người lập tức gật đầu, kể hết chuyện ở Cự Linh Bang cùng việc Sở Hưu dùng thủ đoạn tỉ tiện cưỡng ép bức bách thế lực võ lâm Bắc Yên gia nhập Trấn Võ Đường.
Đương nhiên tới miệng bọn họ, mọi chuyện Sở Hưu làm ác liệt hơn gấp mười, bị bọn họ miêu tả chẳng khác nào ma đầu tội ác đầy trời.
Sau khi nghe xong, Hư Hành lạnh lùng noi “Phách lối! Cưồng vọng! Đúng là vô pháp vô thiên! Lập tức dẫn người tới Cự Linh Bang!”
Trong Đại Quang Minh Tự, Hư Hành mặc dù không thể ra lệnh cho những người khác, có điều hẳ dù sao cũng là thủ tọa Đạt Ma Viện, đệ tử Đạt Ma Viện sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Gòn lúc này trong Cự Linh Bang, Sở Hưu đang lật tình báo mà đám người Thẩm Phi Ưng dâng lên cho y.
Những tư liệu tình báo này là của các thế lực bị Trấn Võ Đường cưỡng ép bức bách gia nhập Trấn Võ Đường.
Lúc trước Sở Hưu dùng thủ đoạn cưỡng ép đám người này gia nhập Trấn Võ Đường, nhưng rõ ràng đám người khẩu phục tâm không phục, chỉ cần có cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ làm phản.
Về phần Sở Hưu cưỡng ép bức bách bọn họ ký kết hiệp nghị, thật ra chẳng khác gì tờ giấy lộn.
Cho nên Sở Hưu mới nghĩ một cách ổn thỏa, biến bọn họ từ khẩu phục thành tâm phục, cho dù là cưỡng ép khiến tâm phục.
Đúng lúc này, Thấm Phi Ưng hốt hoảng chạy vào nói: "Đại nhân, không xong rồi! Đại... Đại Quang Minh Tự tới, Hư Hành thủ tọa Đại Quang Minh Tự dẫn đại lượng đệ tử Đại Quang Minh Tự đánh tới cửa rồi!”
Lúc này Thẩm Phi Ưng thật sự luống cuống.
Không phải người Bắc Yên, đương nhiên không biết phân lượng của Đại Quang Minh Tự.
Trên đất Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự xứng danh tông môn đệ nhất, uy danh hiển hách.
Lúc này Thẩm Phi Ưng nghe Đại Quang Minh Tự đánh tới cửa, cho dù biết trên đầu có Sở Hưu gánh vác, hắn vẫn có cảm giác trời sập.
Đặc biệt đối phương còn là thủ tọa một viện.
Phải biết lúc trước Phương Đại Thông đối mặt với thủ tọa một viện của Đại Quang Minh Tự còn phải hết sức khách khí.
Sở Hưu nhíu mày nói: "Đại Quang Minh Tự mà thôi, có gì mà hoảng? Huống hö Hư Hành này là người quen cũ của ta, ngày trước ta leo được lên hạng cao trên Long Hổ Bảng chính là nhờ vị Hư Hành đại sư này. Vị này là phúc tỉnh của ta đấy."
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp đi ra cửa, Thẩm Phi Ưng phía sau vẫn còn kinh hãi, uy danh Đại Quang Minh Tự tích lũy bao lâu, không dễ biến mất như vậy.
Ngoài cửa Cự Linh Bang, sau lưng Hư Hành là vài trăm đệ tử Đạt Ma Viện. Đám người này thực lực yếu nhất cũng là Ngoại Cương cảnh, trong đó còn có hơn mười người cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Hơn nữa những đệ tử này còn không phải toàn bộ đệ tử Đạt Ma Viện, chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Đây là nội tình của đại phái. Nội tình chân chính của đại phái không ở tông sư võ đạo như Hư Hành, không ở thủ tọa, mà là ở những đệ tử bình thường này.
Chỉ cần những đệ tử này còn, vậy tương lai bọn họ có thể trưởng thành, sẽ là vô số Hư Hành. Truyền thừa Đại Quang Minh Tự vĩnh viễn không đoạn tuyệt.
Lúc này Hư Hành nhìn Sở Hưu bước ra khỏi Cự Linh Bang, ánh mắt đầy tức giận.
Hư Vân nói sân niệm của hắn quá mạnh, nếu không cách nào tiêu trừ sẽ ảnh hưởng tới tu hành.
Nhưng đối với Hư Hành, chỉ cần giết Sở Hưu, chấp niệm đương nhiên sẽ tiêu tan, căn gì phải trấn áp sân niệm nữa?
Giết Sở Hưu, chính là tu hành!
Sở Hưu đi ra cửa, thấy Hư Hành vẻ mặt tức giận bừng bừng, như muốn giết người.
“Hư Hành đại sư, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Gặp lại Sở Hưu, mặc dù trong lòng Hư Hành chỉ hận không thể giết chết y, nhưng hắn lại không lộ vẻ điên cuồng, không có vẻ chờ chẳng nổi chỉ một lòng muốn báo thù.
Nói thế nào Hư Hành cũng là thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự, chuyến này hắn tới là đại biểu cho Đại Quang Minh Tự, vẫn phải có chút tu dưỡng.
Hư Hành lạnh lùng nói: "Vốn rất khỏe, nhưng lại có người tùy ý làm loạn trong võ lâm Bắc Yên, khuấy đảo phong vân, cho nên không khỏe nữa.
Sở Hưu, ngươi vượt qua được đợt liên thủ của võ lâm Chính đạo Đông Tẽ và Bắc Yên, đó là vận khí của của ngươi, là cơ duyên may mắn của ngươi.
Thế nhưng ngươi không quý trọng vận may đó, còn dám làm loạn trong Bắc Yên như vậy, chẳng lẽ ngươi nghĩ trong võ lâm Bắc Yên không ai trị được ngươi chắc?”
Sở Hưu vẻ mặt thành thật nhìn Hư Hành nói: “Sở Hưu ta từ hai bàn tay trắng đi tới hiện nay chưa bao giờ dựa vào vận may, ta cũng không tin vào vận may.
Còn hiện giờ ta đang làm việc cho triều đình. Hư. Hành đại sư, nếu ngươi bất mãn có thể tới Yên Kinh thành tìm hoàng đế bệ hạ nói rõ lý lẽ.
Còn ngươi nói võ lâm Bắc Yên không ai trị được ta? Ý của Hư Hành đại sư là, người có thể trị được ta là ngươi?
Người già trí nhớ hơi kém thì phải, Hư Hành đại sư ngươi chắng lẽ quên, ngày xưa khi ta còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, ngươi từng thua dưới tay ta. Giờ ta đã trở thành tông sư võ đạo, rốt cuộc ai cho ngươi dũng khí nói với ta những lời này? Là Phật Tổ hay Bồ Tát mà ngươi cúng bái?”
Sở Hưu nói lời sau cũng, ma khí quanh người đã xộc thắng tận trời, khí thế cường đại bay tận cứu tiêu, đâu giống như võ giả vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo? Ma uy đã hoàn toàn che lấp phật quang quanh người Hư Hành.
Củng lúc đó, những đệ tử Đạt Ma Viện sau lưng Hư Hành lao nhao quát lên chói tai, đồng loạt đánh vẽ phía võ giả sau lưng Sở Hưu.
Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự bồi dưỡng đều là tỉnh anh trong tỉnh anh, tố chất vượt xa đám võ giả Cự Linh Bang.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
...