...
Quả nhiên là tin tức chấn động thì không bao giờ hết, chuyện Thẩm Nguyệt tự tin nói hết sự thật cũng đã khiến cho giới báo trí kinh hãi và nhanh chóng lên bài.
Nhưng nếu mọi chuyện dừng lại ở đó thì đâu còn gì vui nữa.
- Mời mọi người xem tiếp video thứ hai nhé.
Tiếp tục xuất hiện trên màn hình là ngôi nhà của Thẩm gia, tới đây thì có lẽ Thầm Sơn và Thẩm Nhất Hành đã rất kinh hãi rồi, đoạn video này dường như là chỉ vừa mới quay gần đây thôi... Nhưng ai đã quay chứ?
Dừng một chút, Thẩm Sơn lại nhìn sang Liêu Minh Minh!
Những ngày này chỉ có Liêu Minh Minh và Chương Nhược Hàn là thường xuyên lui tới Thẩm gia, nói là muốn tưởng nhở Thẩm Nguyệt, khi đó Thẩm Sơn cũng không nghĩ nhiều... Nhưng ai mà có ngờ hai kẻ đó lại chính là gián điệp được Thầm Nguyệt đưa vào Thầm gia. Khốn kiếp!
Đầu tiên là một vòng xung quanh Thẩm gia thì chẳng có gì đáng quan ngại cả, đến mức một cái bẫy chuột cũng không có.
Nhưng rồi khi đi vào phòng của Thẩm Nguyệt, từ bàn học của cô có một con sư tử đá nhỏ, nhìn qua thì cực kỳ không liên quan đến căn phòng này. Nhưng khi Liêu Minh Minh đưa tay đẩy con sử tử đã đó vào trong thì một mật đạo đã hiện ra trước con mắt kinh hãi của tất cả mọi người.
Đến đây Thẩm Nguyệt cũng mỉm cười với tất cả khách mời có mặt ở đây, cô nói:
- Đây chính là mật thất bí mật của Thẩm gia với tên gọi "Ngũ Hành Tương Sinh", hi vọng mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho việc tham quan mật thất!
Chuyển cảnh đến đoạn video của Thẩm Nguyệt, đây là khi cô đã nhờ sự trợ giúp của hacker để phục hồi lại đoạn video nhiều năm trước của cô.
Năm đó Thẩm Nguyệt mười ba tuổi, chỉ vì một lần lỡ khiến cho Thẩm Nhất Hành bị giáo viên mắng mà Thẩm Sơn đã đưa cô đến Thủy phòng, tôi tay nhỏ thì bị còng lại, ngay cả chân cũng bị còng lại kèm theo với một viên tạ rất nặng, khi này Thẩm Sơn liền không thương tiếc mà đẩy cô xuống bể nước.
Thời tiết lúc đó là vào mùa đông lạnh giá, trên người của Thẩm Nguyệt khi này cũng chỉ là một bộ quần áo rách rưới với ướt đẫm máu vì vừa mới bị đánh. Vì mực nước hiện tại vẫn còn rất thấp nên cô cũng chỉ run lên vì lạnh, nhưng tới khi đã đến giờ mực nước dâng lên, nó cũng đã nhấn chìm cả cơ thể của cô, sau đó là từ từ rút xuống.
Thẩm Nguyệt lúc đó cũng chỉ biết ho sặc sụa, còn run rẩy nhìn cha mình, nói:
Cha... Cha... Con sai rồi... Con sai rồi... Con biết con sai rồi... Cha... Cha tha cho con... Cầu xin cha tha cho con....Biết sai rồi? Mày thì biết sai cái gì chứ? Thẩm Nguyệt, tao nói cho mày biết, mục đích sinh mày ra là để mày gánh tội cho Nhất Hành, dùng máu và nội tạng của mày để cứu Nhất Hành khi cần thiết. Nếu như không phải vì trước kia Nhất Hành phải thay tủy mà không tìm được người thích hợp thì mày sẽ vĩnh viễn không có mặt ở trên đời này! Vậy mà mày lại dám để cho Nhất Hành có một công án đánh nhau?
- Cha... Con sai rồi... Sau này con sẽ không làm vậy nữa... Cầu xin cha... Cầu xin cha tha cho con.
Nhưng lúc này Thẩm Sơn cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến cô, ông ta quay lưng lại nói với người canh gác.
Cho nó ngâm ở đó thêm nửa tiếng, bỏ đói một ngày, ngày mai đến trường nó xin cho nó nghỉ, nói là nó tắm khuya nên nhiễm lạnh.Đã rõ thưa lão gia.Nói xong Thầm Sơn cũng trực tiếp rời đi... Và Thầm Nguyệt thật sự đã phải chịu đựng trong hầm nước gần nửa tiếng, tới khi cô được đưa lên thì toàn thân đã cứng đờ, kèm theo chuyện bị bỏ đói nên Thầm Nguyệt đã ngất đi.
(...)]
Đoạn video lại tiếp tục được chuyển sang một lần khác, theo thời gian tính toán thì là khi Thẩm Nguyệt được mười lăm tuổi.
Khi đó cô đã nghe theo lời của cha và ngoan ngoãn nhận hết tội trạng xấu về mình. Hôm đó cô cũng chẳng hề làm gì khiến Thẩm Nhất Hành phải chịu "ủy khuất", nhưng cô vẫn bị Thẩm Sơn gọi vào mật thất.
Lần này là Kim phòng.
Thầm Nguyệt cứ như là một cổ máy robot được lập trình sẵn, bước đến Kim phòng liền ngồi xuống ghế, còn người canh gác cũng nhanh chóng khóa tay, khóa chân của cô lại.
Khi này Thẩm Nhất Hành và Thẩm Sơn cũng đã cầm xong kim trên tay, Thẩm Sơn nhìn cô, sau đó liền đâm kim vào đầu ngón tay của Thẩm Nguyệt, máu từ đó cũng bắt đầu chảy ra, nhưng cô không hề khóc... Tựa như là cảm xúc của Thẩm Nguyệt đã chai lì với sự hành hạ này rồi.
Mẹ nó, tất cả đều tại mày, nếu không phải do mày xui xẻo thì Thẩm thị cũng không tụt mấy mối làm ăn với Trần thị.Con xin lỗi.Con nhỏ xui xẻo này, mày chết đi! Mày chết đi! Mày đi chết đi!Mỗi lần ông ta nói ba chữ "Mày chết đi" đều đem kim đâm vào ngón tay của cô, nhưng Thẩm Nguyệt đến một cái nhăn mặt cũng không có, cô chỉ nhàn nhạt, nói:
- Con xin lỗi.
...