...
Nói chung sau khi cắt được đá rồi thì Trần gia cũng không làm khó anh nữa, họ cũng chấp nhận để cho Quân Kình Thương đưa Thẩm Nguyệt đi đăng ký kết hôn. Lúc anh đang vui mừng định nắm lấy tay của cô rời đi thì ông nội
Trần lại nói:
Nhưng ông phải nói trước với cháu, mẹ của cháu vẫn không thích Tiểu Nguyệt, từ đây cho đế khi hôn lễ nếu bà ấy vẫn không thích cháu gái của ông, thì sau khi tổ chức hôn lễ... Cháu tuyệt đối không được để Tiểu Nguyệt sống ở nhà họ Quân. Đã nghe rõ chưa?Ông nội yên tâm, cháu đã cho chuẩn bị một ngôi nhà gần đây rồi. Đợi sau khi tổ chức hôn lễ, cháu và Tiểu Nguyệt sẽ sống ở đó.Ông nội Trần nghe vậy cũng gật đầu, cuối cùng thì Quân Kình Thương cũng có thể yên tâm đưa vợ rời đi rồi.
Đợi khi chiếc xe của họ đã đi xa thì Trần An Dương mới nhìn ông nội, nói:
Ông nội, tuy rằng cháu biết Tiểu Nguyệt rất tốt, cũng là con cháu nhà chúng ta, nhưng tại sao ông lại vì một mình em ấy mà chống đối với bác gái vậy ạ?Vì Tiểu Nguyệt xứng đáng có được hạnh phúc. Còn những kẻ sống trong phúc mà không biết hưởng thì cố mà chịu đi.
Trần An Dương cũng không quá ngạc nhiên với câu trả lời của ông nội, vì cậu ta biết ông nội nhà mình chỉ xem trọng nhân tài và nhân cách, nếu là thiên tài mà không có đạo đức thì ông ấy cũng không thèm để mắt đến. Cho nên có thể nói... Ông nội phải thích Thẩm Nguyệt đến mức nào mới bảo vệ cô chặt chẽ như thế.
Nhưng những chuyện nhìn người... Trần An Dương vẫn tin con mắt của ông nội hơn. Người ông nội nhìn trúng, chắc chắn sẽ không tổi tệ!
(..]
Còn Quân Kình Thương sau khi được đưa cô đi thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, ban đầu anh còn tưởng rằng bản thân vẫn còn phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín cái kiếp nạn cơ. Không ngờ là chỉ cần cắt đá là được....
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra viên đá vừa rồi không phải là anh chọn bừa đâu... Cũng không biết có phải liên quan đến "những người kia" hay không, nhưng rõ ràng là vừa rồi khi anh còn chưa chạm tay vào đá thì nó đã tự hút vào tay anh.
Quân Kình Thương, nghe nói mẹ của anh vẫn rất ưng ý Trần Tinh Thụy nhỉ?Anh không biết, nhưng dù bà ấy có thích thì cũng không liên quan đến anh. Vì anh sắp trở thành người có gia đình rồi, bà ấy dù có muốn cũng không thể ép anh cưới Trần Tinh Thụy.Thẩm Nguyệt cũng chỉ phì cười, thật sự là không biết nên nói Quân Kình Thương đơn giản hay là khen anh đáng yêu nữa đây. Tại sao lại có thể nói ra một câu đáng yêu như vậy chứ?
Phải rồi, cuối tuần này em có muốn đi suối nước nóng không? Long Vũ Thần có nhận được lời mời đến suối nước nóng ở trên núi, cậu ta muốn mời chúng ta đi.Có thể đưa theo Minh Minh không? Cũng lâu rồi em chưa gặp cậu ấy.Được.Cả hai người cứ như thế mà lái xe đến Cục Dân Chính, không phải nói quá nhưng Thẩm Nguyệt cũng có hơi bất ngờ... Cô không nghĩ rằng sau khi sống lại một đời, cô vẫn có thể kết hôn. Ban đầu, mục đích của cô sống lại là chỉ để báo thù Thẩm gia, nhưng ai mà có ngờ... Quanh đi quẩn lại, cô lại vớ được một ông chồng.
Thủ tục từ đầu đã Quân Kình Thương an bài hết rồi, việc của Thẩm Nguyệt đến đây là chụp một tấm ảnh để làm giấy chứng nhận, sau đó là kí tên thôi.
Đợi khoảng chừng nửa tiếng thì cuối cùng giấy chứng nhận của Quân Kình Thương và Thẩm Nguyệt cũng đã có rồi.
Cầm chứng nhận trên tay, Quân Kình Thương có chút xúc động, mới cách đây chưa đến một năm anh đã từng thẳng thừ tuyên bố là không kết hôn, hiển nhiên vì anh mang tâm sự nghiệp, nên cha mẹ cũng không muốn ép buộc, vả lại họ cũng nghĩ rằng nếu Quân Kình Thương không kết hôn thì đến khi anh bước ra tuổi ba mươi lăm cũng sẽ đồng ý cưới Trần Tinh Thụy.
Nhưng có lẽ Quân gia tính không bằng ông trời tính, chỉ mới đó thôi mà hiện tại anh đã là người có vợ rồi, thậm chí vợ của anh còn là một người mà anh không nghĩ đến.
Riêng Thẩm Nguyệt lúc này cũng chỉ nhìn chằm chằm vào chứng nhận kết hôn... Ha... Vậy là bây giờ cô đã là gái có chồng rồi đó hả?
Em đang nghĩ gì thế?Đột nhiên em có chút hối hận rồi.Cô cũng đưa mắt nhìn anh, nhưng Quân Kình Thương không nói gì, thay vào đó thì anh liền nắm lấy tay của cô rồi hôn một cái, nhỏ giọng nói:
- Dù em có hối hận cũng muộn rồi. Hiện tại em đã là gái có chồng, có muốn hối hận... Cũng không cứu vãn nổi.
Thẩm Nguyệt lúc này cũng ngạc nhiên, nhưng rồi cô lại đưa tay chạm vào gương mặt của anh, nhỏ giọng nói:
Vậy anh nói xem, hiện tại chúng ta phải làm gì tiếp theo?Đều nghe em.Thầm Nguyệt phì cười, nếu đã như vậy... Thì chơi cái gì đó kích thích một chút chắc là thú vị lắm ha?
- Vậy... Đi thôi ông xã!
Quân Kình Thương giật mình, bây giờ anh thật sự sắp không chạy kịp những gì mà Thầm Nguyệt đang nói rồi....
Anh... Sắp nổ tung rồi!
...