...
Quân Kình Thương cứ nghĩ bản thân nghe sai rồi… Cái gì mà sống lại? Cái gì mà đã chết một lần chứ? Lại còn là cuộc đời thứ hai của Thẩm Nguyệt nữa chứ. Rốt cuộc chuyện này là sao?
- Cuộc đời… Thứ hai?
- Năm hai mươi sáu tuổi, tôi đã chết. Khi mở mắt lần nữa thì tôi đã quay về năm bản thân hai mươi tư tuổi. Vốn dĩ tôi nghĩ là do oán khí của mình quá nhiều, ông Trời muốn tôi phải…
Còn chưa đợi Thẩm Nguyệt nói hết thì Quân Kình Thương lại giữ hai vai của cô, nhíu mày nói:
- Hai mươi sáu? Tại sao? Tại sao em lại chết?
- A… Hả?
Thẩm Nguyệt ngơ ra một lúc, ủa alo? Cô đang suy tư kể chuyện đó, mình có thể đợi tới khi nào người ta kể xong rồi hỏi được không? Mắc cái gì mà sấn sổ vậy hả!
Nhưng rồi cô cũng chỉ thở dài, nói:
- Ờ… Năm đó Thẩm Nhất Hành đã lái xe gây tai nạn chết người, Thẩm Sơn và Phó Thi Hy xót xa con trai, không muốn con trai vào tù nên đã yêu cầu tôi ra đầu thú và nhận tôi thay, đương nhiên họ cũng hứa là sẽ tìm luật sư giỏi nhất để giảm án đến mức thấp nhất. Cuối cùng tôi đã được đưa đến quân khu của nhà họ Quân, nhưng là quân khu C, nơi giam giữ tội phạm đặc biệt nguy hiểm…
- Sau đó thì sao?
- Sau đó người nhà nạn nhân, là Nhâm gia của Biện Lương đã cho tiền vài tù nhân cùng phòng của tôi đánh chết tôi.
Dừng một chút Thẩm Nguyệt lại nói:
- Trước khi chết tôi còn nhìn thấy anh đó, tôi cũng cố gắng kêu anh, nhưng anh không quay lại! Đồ tồi!
Nghe Thẩm Nguyệt nói xong thì Quân Kình Thương mới nhớ đến một vấn đề. Nếu như những gì cô nói là thật thì khi cô sống lại là chỉ mới cách đây có mấy tháng?
Hơn nữa sau đó còn cùng Chương Nhược Hàn đi cắt đá và gặp Quân Kình Thương ở đó.
- Vậy hôm đó em nhìn tôi với cặp mắt thù hận là mang theo oán giận từ lần đó sao?
- Chứ gì nữa? Khi đó nếu không phải có người ở xung thì tôi đã bay đến đấm vào mặt anh rồi!
Quân Kình Thương: “…” Bảo sao mới lần đầu gặp mặt mà cô ấy đã có thái độ thù hằn với mình như thế… Hóa ra là có nguyên nhân sâu xa như vậy.
Tuy nhiên, sau khi Thẩm Nguyệt kể từng chuyện từng chuyện cho Quân Kình Thương nghe thì anh cũng chỉ nhíu mày, hóa ra là ở đời trước Thẩm gia còn thối nát hơn cả lần này, bảo sao Thẩm Nguyệt lại mang oán giận khi trùng sinh trở về.
Nhìn cô gái ở trước mặt, Quân Kình Thương định đưa tay chạm vào gương mặt của cô, nhưng anh sợ bản thân sẽ nảy lên ý đồ xấu, nên rồi lại thôi.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại nhìn anh, sau đó nói:
- Anh nghe rồi đó. Tôi là người từng chết đi sống lại, nếu anh sợ thì chúng ta không cần kết hôn cũng được. Mục đích của tôi chỉ là làm Thẩm gia thân bại danh liệt thôi, còn mấy chuyện như yêu đương rồi kết hôn thì không nghĩ đến.
Mặc dù Thẩm Nguyệt đã thẳng thắn nói ra quan điểm của mình, nhưng Quân Kình Thương lại nắm chặt lấy tay cô, còn nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái. Với hành động này của Quân Kình Thương đã làm cho Thẩm Nguyệt ngượng đến mức đỏ hết cả mặt, cô không nghĩ một người cục mịch như anh lại làm ra trò này đó.
- Anh… Anh… Anh làm gì vậy…
Quân Kình Thương cũng đưa ánh mắt như kiểu muốn nói “bình thường mà” nhìn cô, sau đó còn nhẹ giọng nói:
- Nếu ông ngoại và em gái đã giao phó em cho tôi, thì tôi nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc em thật tốt.
- Anh định chăm tôi cả đời sao?
- Ừ, cả đời.
Thẩm Nguyệt thật sự sắp không trụ được rồi, nhìn thử mà xem… Với cái gương mặt này cùng với cái biểu cảm kiên định đó thì ai mà chịu cho được chứ? Thật sự là không công bằng mà! Không công bằng một chút nào!
- Nhưng như vậy sẽ làm lỡ dở anh đó, anh không định đi tìm tình yêu đích thực của đời mình sao?
Quân Kình Thương cũng nhìn cô, sau đó còn đưa tay ôm lấy eo của cô, Thẩm Nguyệt chỉ mới nhìn qua hai bên thì đã bị anh kéo lại gần anh hơn một chút, bây giờ gương mặt của anh đang ở trước mặt rồi, chỉ cần gần thêm một chút là đã chạm môi nhau.
- Tôi đã hứa với ông ngoại và em gái rồi. Tôi sẽ không nuốt lời đâu, tôi không giống với con cáo nhỏ nào đó, lợi dụng người ta xong liền có ý định bỏ chạy.
Thẩm Nguyệt nghe là biết Quân Kình Thương đang đá xéo mình, nhưng cô không thể cãi lại được… Ai kêu anh nói đúng quá làm gì.
Khi này Thẩm Nguyệt chỉ đưa tay gãi gãi mũi, lại nói:
- Nhưng mà chúng ta cứ như vậy cả đời cũng đâu phải cách.
Khi này Quân Kình Thương lại tiến gần đến cô hơn, mũi của anh cũng đã chạm mũi của cô, lại nhỏ giọng nói:
- Vậy… Chúng ta thử yêu nhau đi?
- Hả?
Thẩm Nguyệt kinh ngạc, nhưng chuyện kinh ngạc vẫn chưa dừng lại ở đó!
Quân Kình Thương không nói lời nào đã làm một chuyện để Thẩm Nguyệt phải há hốc không nói nên lời, có lẽ cả đời của Thẩm Nguyệt cũng không nghĩ đến sẽ có ngày xảy ra với mình…
Chuyện là…
#Yu~
...