...
Trước khi đến, Tiết Khuê Sơn cha của Tiết Mộng Kỳ từng dặn đi dặn lại với cô, để cô ta tuyệt đối không thể đắc tội vị sát tinh này.
Vô luận là vị Diệp tiên sinh này, đối với cô đưa ra bất kỳ yêu cầu gì thì cũng phải thỏa mãn tất cả!
Tuy rằng điều này làm cho Tiết Mộng Kỳ có một loại cảm giác là đưa dê vào miệng cọp, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, cô ta vậy mà chính xác là cũng không cảm thấy ủy khuất, ngược lại còn có chút phấn khởi nho nhỏ.
...
Nửa giờ sau, Diệp Trần và Tiết Mộng Kỳ đã ngồi lên máy bay tiến về Hách Nhĩ Tân Cơ thủ đô của Phần Lan.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Dựa theo hành trình của đoàn du lịch thì ngày đầu tiên đến Phần Lan thì dừng chân ở Hách Nhĩ Tân Cơ một đêm, rồi ngày thứ hai mới tiến về Mạc Mạn Tư Khắc của Tô quốc, rồi mới ngồi chiếc tàu phá băng chạy bằng hạt nhân tiến về Bắc Cực.
Cả một đoạn hành trình tổng cộng có mười lăm ngày, tuy nhiên sau khi Diệp Trần tới Mạc Mạn Tư Khắc, cách chỗ đảo vô danh của Lang Vương Khoa Lạc Phu đã không còn xa, đến lúc đó sẽ rời đội.
...
Trên máy bay, Diệp Trần vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Mộng Kỳ cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liệc trộm hắn một phát, nhưng thấy Diệp Trần vẫn luôn không có ý tứ để ý tới cô ta thì trong lòng lập tức cảm thấy rất khó chịu.
"Này, cô gái xinh đẹp, tôi biết cô, cô là Tiết Mộng Kỳ học khoa Nghệ Thuật của trường đại học Đông Giang phải không?"
Ngay vào lúc Tiết Mộng Kỳ đang cảm thấy buồn bực thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy truyền cảm.
Tiết Mộng Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, vào lúc này vẻ mặt nở ra nụ cười ấm áp, tuy nhiên sâu trong đôi mắt của hắn lại lộ ra vẻ tham lam.
Tiết Mộng Kỳ hơi kinh ngạc, "Anh nhận ra tôi? Hay là anh cũng là sinh viên trường đại học Đông Giang sao?
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười, hai mắt không xuất hiện một chút dấu vết nào, nhìn lướt qua trên dáng người có lồi có lõm của Tiết Mộng Kỳ, rồi với vẻ mặt ôn hòa nói:
"Tôi gọi là Miêu Vĩ, là học ở khoa Triết học của đại học Đông Giang, tôi từng có cùng học một khóa học tự chọn với Tiết hoa khôi cho nên mới nhận ra cô!"
"Vị này có phải là bạn trai của cô hay không?"
Miêu Vĩ chỉ vào Diệp Trần ở một bên, mở miệng hỏi.
Tiết Mộng Kỳ vội vàng khoát tay áo, "Không phải, cậu ấy là...một người bạn của tôi!"
Tiết Mộng Kỳ cũng không biết nên hướng Miêu Vĩ giới thiệu Diệp Trần như thế nào, hơn nữa không có sự cho phép của Diệp Trần, cô ta cũng không dám tùy ý nói ra thân phận của hắn.
Miêu Vĩ nghe được Thiết Mộng Kỳ bác bỏ, hơn nữa thấy thiếu niên kia cũng không có bất kỳ phản ứng gì, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
"Tiết tiểu thư cũng thích đi thám hiểm sao? Cô gái giống như cô, dám đi Bắc Cực để du lịch cũng không có nhiều nha!"
Đoàn du lịch mà Tiết Mộng Kỳ đi là đoàn du lịch sang trọng cao cấp nhất, toàn bộ máy bay đều dược bao hết, cho nên mọi hành khách ở trên máy bay đều là thành viên của đoàn du lịch.
Cách nói chuyện của Miêu Vĩ này cũng không tệ, hơn nữa còn để cho người ta thấy được một loại cảm giác ôn hòa vô hại, Tiết Mộng Kỳ không tự chủ liền nói chuyện phiếm với hắn.
Hơn nữa trò chuyện được một lúc thì Tiết Mộng Kỳ phát hiện, Miêu Vĩ này dường như thật không đơn giản, thường xuyên có thể nói ra một số chuyện mà người bình thường không biết, mà lại nói có đạo lý rõ ràng.
Vốn là, Tiết Mộng Kỳ chẳng qua là cảm thấy nhàm chán, cho nên mới ở chỗ này nói chuyện phiếm với Miêu Vĩ, thế nhưng trong bất tri bất giác đã bị lời nói của hắn hấp dẫn.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ cô ta đối với thứ thuộc về thế giới kia cảm thấy rất hứng thú.
Mà Miêu Vĩ cũng am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, hắn thấy Tiết Mộng Kỳ dường như rất hiếu kỳ đối với một số lực lượng siêu tự nhiên, thế là hợp ý, nói hết một số kỳ văn dị sự trong giới tu đạo, các loại truyền thuyết quỷ dị.
"Miêu Vĩ học trưởng, làm sao anh biết nhiều chuyện về giới tu đạo vậy? Hay là anh..."
Tiết Mộng Kỳ nhịn không được tò mò, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Miêu Vĩ dường như sớm đoán được Tiết Mộng Kỳ sẽ hỏi vấn đề này, cả người ngay lập tức ngồi ngay ngắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngạo nhiên, nói:
"Tiết học muội, thực không dám giấu diếm, gia sư chính là Trương Thiên Sư của Long Hổ sơn, thuở nhỏ tôi học ở đạo quán Lý Trường Đại, thường xuyên nghe sư phụ, sư huynh của tôi đề cập tới một số chuyện trong giới tu đạo, cho nên biết được một ít!"
Miêu Vĩ nói tới đây thì dừng lại một chút, tiếp đó cố ý động chạm vào Tiết Mộng Kỳ ở bên cạnh, thần thần bí bí nói:
"Tiết học muội, lời nói thật không sợ nói cho cô, tôi đi Bắc Cực lần này, nói là đi du lịch thế nhưng thật ra là bởi vị một chuyện khác quan trọng hơn!"
Đối với cử động vô lễ của Miêu Vĩ, đôi mi thanh tú của Tiết Mộng Kỳ hơi nhăn lại, tuy nhiên vẫn không kìm nén được sự tò mò ở trong lòng, nhịn không được hỏi:
"Chuyện quan trọng gì đó?"
Miêu Vĩ nở ra nụ cười thần bí một lần nữa, ung dung mở miệng nói:
"Thật ra thì chuyện này, sư phụ của tôi ra lệnh cho chúng tôi không được phép truyền ra ngoài, tuy nhiên Tiết học muội cũng không phải người ngoài, nói cho cô cũng không sao cả!"
Nói đến đây, Miêu Vĩ lại đụng nhạm vào bên người của Tiết Mộng Kỳ, tuy Tiết Mộng Kỳ rất khó chịu, nhưng vì muốn nghe tiếp nên vẫn nhịn được, "Nghe nói ở trên Bắc Cực Băng Nguyên có một hòn đảo thần bí, có người ở trên đó phát hiện tiên thụ thời thượng cổ, nghe nói tiên thụ này cứ cách mỗi một trăm năm là có thể thành thục kết quả một lần, nếu ai ăn tiên quả này, chẳng những công lực có thể tăng trên diện rộng mà còn có thể nâng cao tuổi thọ!"
"Lần này, nghe nói chẳng những toàn bộ cao thủ giới tu đạo của Hoa Hạ lên đường, ngay cả siêu năng giả của mỗi một quốc gia lớn, vậy tất cả cũng đều chạy tới Bắc Cực đây!"
"Ừm?"
Nghe được lời này của Miêu Vĩ, Diệp Trần ở một bên vẫn luôn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Chuyện lớn như thế, vì sao không có nghe thấy lão Dịch đề cập?"
Theo lý thuyết, chuyện mà ngay cả Miêu Vĩ cũng có thể biết thì Ám Bộ của Thần Long vệ không có khả năng không biết, thế nhưng Dịch Sơn Hà cũng không có nói với Diệp Trần một chút tin tức nào, việc này cũng có chút khác thường a.
"Chắc là lão Dịch vì không cho ta xuất ngoại, cho nên cố ý không nói cho ta những chuyện này?"
Trước đó Dịch Sơn Hà nhắc nhở Diệp Trần nhiều lần, gầy đây Siêu Năng cục của Mỹ quốc hình như có hành động, hơn nữa có thể nhằm vào hắn, cho nên nhiều lần khuyên bảo hắn, sắp tới tuyệt đối không thể rời khỏi Hoa Hạ.
"Tin tức này của ngươi là thật sao?"
Sau khi Diệp Trần suy nghĩ bay tán loạn, không thể không nhìn về phía Miêu Vĩ gần như đã ghé vào bên tai của Tiết Mộng Kỳ, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Miêu Vĩ thấy ngay lập tức là có thể vuốt v e, nghe được thiếu niên như đầu đá ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi thăm thì lập tức giật nảy cả mình, vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Ta hỏi ngươi, tin tức này là thật sao?"
Hai mắt Diệp Trần nhìn thẳng vào Miêu Vĩ, lạnh lùng mở miệng hỏi lần nữa.
"Con mẹ nó ngươi..."
Miêu Vĩ nghe được câu hỏi của thiếu niên này giống như là câu hỏi thẩm vấn phạm nhân thì lập tức tức giận đến không nhịn được chính là muốn chửi ầm lên, tuy nhiên khi ánh mắt hắn đối mặt với người thiếu niên trước mắt này thì lập tức toàn thân run lên mà không hiểu vì sao, cảm nhận được một cỗ hàn ý khó mà hình dung thì ngậm miệng lại, câu nói phía sau nuốt trở vào, theo bản năng trả lời:
"Đương nhiên là sự thật! Việc này chính miệng sư huynh của ta nói cho ta biết, Trương Thiên Sư sư phụ của ta đã mang theo hai vị sư huynh của ta ngồi máy bay tư nhân chạy tới, bây giờ chắc cũng đã ở trong lãnh thổ của Tô quốc!"
Tiết Mộng Kỳ ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi:
"Vậy làm sao mà anh không có đi cùng với sư phụ, sư huynh của anh?"
Vẻ mặt của Miêu Vũ lập tức có chút khó coi, ấp úng nói:
"Cái đó...là do tu vi của ta còn thấp. sư phụ không cho phép ra đi..."
Câu nói sau đó của Miêu Vĩ, Diệp Trần cũng chẳng muốn nghe, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Xem ra chuyến đi Bắc Cực lần này, sẽ rất náo nhiệt đây! Tuy nhiên thế nào đi nữa, việc này giống như là có người điều khiển ở sau lưng..."
P/S: Ta thích nào.....Chương vượt chương truyenyy nhé. Chương thứ 439.... Chương thứ 5 trong ngày....Kim phiếu nào các đạo hữu ơi....
...