Chương 215: Liễu gia thành phố Thiên Hải


...


Nghe được lời này của Lý Ứng Huy, coi như thằng ngu cũng kịp phản ứng, hắn đây là đang cố ý gài bẫy cho Diệp Trần đây!


Mọi người hiện ra vẻ thương hại, người cười trên nỗi đau của người khác thì cũng không phải trường hợp cá biệt.


Diệp Trần nơi nào đi quan tâm tới những chuyện này, trực tiếp ở bên cạnh tìm tới một cái chỗ trống ngồi xuống.


Vừa mới ngồi xuống, Đường Thanh Nhã cũng theo tới, trực tiếp lách qua ngồi vào ghế trong bên cạnh hắn, lúc đi qua mặt hắn bộ ngực phập phồng xuất hiện trước mặt đột nhiên mùi thơm thân thể phả vào khiến Diệp Trần ngẩn người, Trương Bằng Vũ cũng đi tới ngồi xuống đối diện với Diệp Trần.


Liễu Mộ Bạch ở phía xa thấy cảnh này, hai mắt lập tức muốn phun lửa ra, Lý Ứng Huy ở gần nịnh bợ Liễu Mộ Bạch, vội vàng nhỏ giọng nói:


"Liễu thiếu, ngài trước tiên bớt giận, chờ lúc tới Thiên Hải, đó chính là địa bàn của ngài, còn không tìm ra cơ hội tới chỉnh tiểu tử này sao?"


Liễu Mộ Bạch nghe được điều này, thần sắc lúc này mới hòa hoãn đi rất nhiều, nhẹ gật đầu, "Nói không sai, trước hết cứ để cho hắn đắc ý một lúc, chờ lúc tới Thiên Hải sẽ cho hắn biết tay!"


Hai người xì xào bàn tàn, người khác có lẽ không nghe được, nhưng làm sao có thể giấu diễm được đôi tai của Diệp Trần?


Chỉ có điều, đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, ở trong mắt hắn Liễu Mộ Bạch và Lý Ứng Huy thì ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, ngay cả tư cách để cho hắn xuất thủ cũng không có!


Chỉ cần hai người không quá phận, nể tình trên phương diện là bạn học cùng lớp, hắn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt không đi chấp nhặt với bọn họ.


Bên này, sau khi Trương Bằng Vũ ngồi xuống ghế đối diện với Diệp Trần, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng nói: "Diệp Trần, ông quá vọng động rồi! Lý Ứng Huy và Liễu Mộ Bạch kia rõ ràng là đang muốn chỉnh ông, ông làm sao còn dám đáp ứng bọn hắn?"


Không đợi Diệp Trần mở miêng, Đường Thanh Nhã ở một bên cười nói:


"Không có chuyện gì, Trương Bằng Vũ, bạn không cần lo lắng cho anh ấy!"


Nói đến đây, Đường Thanh Nhã nhìn Diệp Trần một cái, ở trong lòng lại yên lặng nói thầm thêm một câu, "Anh ấy thế nhưng là Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh! Tiền ư không cần nhắc tới a."


Trương Bằng Vũ còn tưởng rằng Đường Thanh Nhã muốn vì Diệp Trần mà ra mắt, hắn cũng mơ hồ nghe qua bối cảnh của Đường Thanh Nhã, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:


"Vậy thì tốt rồi! Do lớp trưởng xuất mã, bọn họ cũng không dám làm ẩu!"


Đường Thanh Nhã mỉm cười, cũng không có giải thích quá nhiều.


Lúc này, Diệp Trần đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, tên Ngô Lỗi kia bình thường không phải thích nhất là tham gia náo nhiệt sao? Lần này làm sao không tới?"


Nghe được câu hỏi này của Diệp Trần, Đường Thanh Nhã che miệng cười nói:


"Còn không phải bởi vì anh sao! Ông ấy nghe nói anh không đi, cho nên ông cũng không đi, nói là muốn bế quan cái gì đó, không nghĩ tới cuối cùng lại ngược lại là anh đã tới!"


Diệp Trần mỉm cười, giải thích nói:


"Thật ra thì lần này ta đi Thiên Hải, là có chuyện khác muốn làm, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp được mọi người."


"Như vậy a..."


Đường Thanh Nhã nghe được điều này, khuôn mặt nhỏ lập tức ảm đạm xuống, hiển nhiên là rất thất vọng, "Vậy không phải anh vừa tới Thiên Hải sẽ phải tách ra với mọi người sao?"


Diệp Trần nhìn qua Đường Thanh Nhã chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt u oán có chút thất vọng, trong lòng lập tức cảm thấy không đành lòng, cười nói:


"Thế thì sẽ không! Chuyện tôi phải làm, phải chờ tới ba ngày sau, trong khoảng thời gian ba ngày này có thể đi chơi với các ngươi một chút!"


Nói xong lời này, Diệp Trần như bị quỷ thần xui khiến, chỉnh lại mái tóc có chút tán loạn của Đường Thanh Nhã, giúp cô ta vén ra đằng sau tai.


Sau khi làm xong động tác này, Diệp Trần cảm thấy hối hận, kiếp trước hắn và Đường Thanh Nhã từng yêu nhau được một đoạn thời gian, đây là động tác hắn thường xuyên làm, vừa rồi là làm theo bản năng thói quen, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh bây giờ, bọn họ còn chưa tới loại quan hệ đó!


Mà sau khi Đường Thanh Nhã trải qua một trận rung động, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng bưng, như thể một quả táo chín, thẹn thúng cúi đầu xuống, trong lòng mừng rỡ.


Còn về Trương Bằng Vũ đối diện hai người thì càng là trợn mắt há hốc mồm, hắn cũng đã sớm nghe Ngô Lỗi nói qua, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã có quan hệ nam nữ, trước đó hắn còn có chút nghi ngờ, bây giờ mới triệt để tin, lập tức lặng lẽ hướng về phía Diệp Trần giơ lên ngón tay cái, "Anh em, ông thật giỏi! Tôi đây sẽ không quấy rầy thế giới của hai người nữa!"


Nói xong lời này, Trương Bằng Vũ rất thức thời di chuyển sang một chỗ ngồi khác.


Đường Thanh Nhã lập tức càng thêm thẹn thùng, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không cảm thấy lúng túng một lúc.


Còn về Liễu Mộ Bạch ở xa xa, chẳng hiểu thế nào mà hắn nhìn thấy cảnh này, quai hàm ở trên mặt động đậy không ngừng giống như đang nhai cái gì đó, đôi mắt tỏ ra lạnh lùng.


...


Khoảng hai ba giờ sau, tàu đã đi vào ga thành phố Thiên Hải.


Một đoàn người xuống xe, vừa mời đi ra khỏi nhà ga, một chiếc xe thương mại Coster xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó có một ông lão khoảng năm mươi tuổi từ trên xe bước xuống, trên người quần áo sang trọng, tóc vướt gel được chải cẩn thận tỉ mỉ, xem ra cũng không phỉa là nhân vật tầm thường.


Sau khi ông lão xuống xe, bước nhanh đi tới trước mặt Liễu Mộ Bạch, rất cung kính hành lễ nói:


"Thiếu gia, ngài đã về!"


Mọi người ngoại trừ Diệp Trần và Đường Thanh Nhã vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, những người khác thì choáng váng và tò mò.


"Thiếu gia" cách gọi như thế này, ở xã hội hiện đại bây giờ đã không còn thấy nhiều, nó thậm chí còn trở thành tên của một số người phục vụ KTV, nó chứa đựng một loại ý nghĩa xấu, thế nhưng là trước mắt ồng gia này xưng hô Liễu Mộ Bạch là thiếu gia, rất rõ ràng là không phải ý tứ kia mà là thiếu gia chân chính!


"Ta nghe nói những nhà quý tộc giàu có chân chính kia, mới có thể còn lưu dữ lại cách xưng hô thời cổ địa này!"


"Xem ra truyền ngôn là thật, Liễu Mộ Bạch thật sự là công tử ca của Liễu gia thành phố Thiên Hải!"


"Nghe nói đây chính là một gia tộc lớn có tên có tuổi ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam!"


...


Mọi người thi nhau nhỏ giọng bàn luận, thậm chí một số bọn học nữ trong lớp đã hiện ra vẻ mặt chết mê chết mệt.


Diệp Trần lại khẽ cau màu, "Liễu gia ở Thiên Hải sao? Chắc là Liễu gia ở Thiên Hải dám công nhiên từ chối lời mời của Tào khôn sao? Không biết Liễu Chính Long gia chủ Liễu gia là gì của Liễu Mộ Bạch?"


Đang nghĩ ngợi, sau khi Liễu Mộ Bạch chào hỏi một tiếng với ông lão kia xong, hào hứng nhìn về phía mọi người khoát tay chặn lại, cười nói:


"Bên ngoài lạnh lẽo, các bạn học nhanh lên xe đi!"


Thế là mọi người thi nhau nối đuôi leo lên chiếc xe thương mại Coster kia.


Tuy rằng bề ngoài xe này nhìn qua không đáng chú ý, có vẻ như hơi giống xe buýt loại nhỏ, nhưng nội thất bên trong lại rất sang trọng, giống như một cái phòng khách cao cấp cỡ nhỏ, hiển nhiên là bản đặt chế, chí ít cũng phải hơn mấy trăm vạn.


Xem có mười sáu chỗ ngồi, sau khi mọi người lên xe nên vẫn rộng rãi.


Lúc này, ông lão kia cung kính mở miệng lần nữa nói:


"Thiếu gia, dựa theo phân phó của ngài, ta đã sắp xếp xong xuôi khách sạn, nếu không bây giờ đưa các ngươi đi xem một chút?"


Không nghĩ tới, Liễu Mộ Bạch lại khoát tay áo, "Phương bá, chuyện về khách sạn thì không cần ngươi quan tâm!"


Nói đến đây, Liễu Mộ bạch nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, mỉm cười nói:


"Diệp Trần, trước đó ở trên tàu ngươi đã nói, chắc là chắc chắn chứ?"


Diệp Trần nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:


"Đương nhiên!"


Khóe miệng của Liễu Mộ Bạch hơi nhếch lên, "Rất tốt! Ta biết một cái khách sạn năm sau, ở ngay tại bên cạnh sông Thiên Giang, phòng ở nơi đó có phong cảnh sông lớn coi như không tệ, các bạn học thật vất vả mới tới đây một chuyên, ngươi chắc là sẽ không nỡ a?"


Mọi người ngoài Đường Thanh Nhã ra thì thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.


Khách sạn năm sau, hơn nữa phòng lại có phong cảnh sông lớn, một đêm ít nhất cũng phải mấy ngàn khối a?


Liễu Mộ Bạch này rõ ràng là muốn để Diệp Trần phải xuất huyết nhiều a!


...