Chương 62: Làm khách Ngô gia


...


Rời khỏi Đường gia, sau khi ra khỏi tiểu khu Tử Kim Sơn, Diệp Trần vốn định về quán cơm Tô thị, lúc này bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, là Ngô Lỗi gọi tới.


"Diệp tử, buổi tối có rảnh không? Đến nhà tôi chơi đi, cha tôi hai ngày này, thế nhưng là ngày nào cũng nhắc tới ông đấy!"


Diệp Trần nghĩ cũng không có chuyện gì quan trọng, hơn nữa trước đó đã đáp ứng Ngô Lôi sẽ đi tới nhà hắn làm khách, thế là đồng ý.


Hai mươi phút sau, Diệp Trần đi tới khu biệt thự chỗ Ngô gia, tuy rằng không có nổi danh bằng tiểu khu Tử Kim Sơn, nhưng cũng là một tiểu khu cực tốt ở thành phố Vân Châu.


"Diệp tử!"


Mới vừa xuống xe taxi, Diệp Trần đã thấy Ngô Lỗi và cha của Ngô Lỗi, với hai tên vệ sĩ đi theo, đột nhiên đứng ở cửa tiểu khu, rõ ràng là chờ đợi đã lâu.


"Chú Ngô, Lỗi tử, tại sao mấy người lại ở chỗ này? Nghi thức hoan nghênh này quá long trọng đi!"


Diệp Trần cố ý nói như vậy, thật ra thì trong lòng của hắn hiểu rõ, chuyện này chắc chắn là do Ngô Bá Hùng muốn làm như vậy.


Quả nhiên, Ngô Lỗi trực tiếp trở mình liếc mắt một cái nói:


"Tôi cũng cảm thấy không cần như thế, thế nhưng cha tôi cứ muốn phải như vậy, còn hung hăng dạy dỗ tôi một trận, tôi bây giờ hoài nghi, tôi căn bản không phải con ruột của cha tôi, ông mới là!"


"Đừng nói bậy!"


Ngô Bá Hùng nghe được lời này của Ngô Lỗi, lập tức giật nảy mình, lập tức nghiêm sắc mặt, đang muốn mở miệng răn dạy.


Diệp Trần vội vàng chen lời nói:


"Chú Ngô, cháu đã rất lâu rồi không ăn các món ăn mà cô nấu, còn đang nghĩ tới mà thèm đây, chúng ta đi vào trước rồi nói sau a!"


"Được được được!"


Ngô Bá Hùng tự nhiên là đều đáp ứng.


...


Ngộ gia, Diệp Trần trước đây cũng đã tới không ít lần,


Chỉ có điềum trước kia hắn lấy thân phận là vãn bối, thuần túy là bạn bè được Ngô Lỗi mang về nhà chơi.


Lúc đó, tuy rằng Ngô Bá Hùng đối với Diệp Trần rất tán dương, nhưng đó là thái độ mà trưởng bối đối với vãn bối, hơn nữa Ngô Bá Hùng bản thân là tổng giám đốc một công ty có tài sản hơn trăm triệu, Diệp Trần chỉ là một tên học sinh cấp ba bình thường, nhiều ít có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.


Nhưng là bây giờ không giống, từ sau hôm đó Diệp Trần ở Cổ Nguyệ Trai đại triển thần uy, địa vị Diệp Trần ở trong lòng Ngô Bá Hùng, đã vượt xa Cổ đại sư, đạt đến tình trạng gần như thần linh!


Cho dù, hai người đều rất ăn ý không có trọc thủng màng giấy kia, Diệp Trần vẫn tự cho mình là vãn bối như cũ, nhưng Ngô Bá Hùng tự nhiên đã không có cách nào bày ra loại cao thượng kia, ở trong lời nói và cử chỉ, ít nhiều có chút cảm giác tận lực lấy lòng, điều này làm cho Diệp Trần thở dài trong lòng.


Thực ra đây cũng là nguyên nhân vì sao, Diệp Tràn không muốn để thực lực của mình, cho Tô Lam, Ngô Lỗi, những người thân mật này, bởi vì hắn sợ sau khi đối phương biết, sẽ không tự chủ được kéo dài khoảng cách với mình, sinh ra cảm giác xa lạ!


Đương nhiên, hắn cũng biết, loại chuyện này cũng giấu không được quá lâu.


Mắt thấy Ngô Bá Hùng đang lúc nói chuyện, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở nhiều, Diệp Trần lập tức cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vụ, đang định đứng dậy cáo từ.


Ngay lúc này, bảo mẫu của Ngô gia đột nhiên vội vàng chạy tới, hướng về phía Ngô Bá Hùng nói:


"Tiên sinh, vị Hà tiên sinh mấy ngày trước tới bây giờ lại tới, nói có chuyện quan trọng, muốn gặp tiên sinh một lần!"


Ngô Bá Hùng nghe được điều này, lập tức nhíu mày,


"Tại sao hắn lại đến rồi! Không gặp không gặp!"


Thế nhưng, Ngô Bá Hùng vừa mới nói xong, cửa lớn "Ầm!" một tiếng, đã được người ở bên ngoài phá tan.


Hai tên vệ sĩ của Ngô gia, nằm trên mặt đất, kêu rên một hồi, dễ nhận thấy chắc là bị người đánh bại ném vào đây, hơn nữa trước đó không nghe được bất cứ một cái động tĩnh gì, thực lực hai bên rõ ràng có sự chênh lệch rất lớn.


"Khặc khặc, Ngô tổng! Có bạn bè từ nơi xa tới, chẳng mừng lắm sao! Ngươi lại từ chối mà không gặp, đây cũng không phải là đạo đãi khách a!"


Một tên nhìn qua chính là một người đàn ông trung niên có tướng mạo gian trá, chậm rãi đi vào phòng khác, âm trầm nói.


Mà phía sau hắn, có hai người cao lớn một béo một gầy, mắt bốc tỏa sáng, khí chất nghiêm nghị, rõ ràng đều là cao thủ võ đạo, chí ít so với hai tên vệ sĩ của Ngô Bá Hùng kia, không biết mạnh tới đâu.


"Ba!"


Ngô Lỗi thấy thế, lập tức vỗ bàn đứng dậy,


"Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đây là tự xông vào nhà dân! Có tin ta đi báo cảnh sát hay không, để cảnh sát tới bắt các ngươi!"


Người đàn ông trong niên gian xảo kia, liếc mắt nhìn Ngô Lỗi, căn bản không có để sự uy hiếp của hắn vào mắt, lần nữa hướng về phía Ngô Bá Hùng lạnh lùng cười nói:


"Ngô tổng, hôm nay Hà mỗ đến đây, là muốn hỏi ngươi một lần nữa, liên quan tới việc sát nhập tập đoàn Ngô thị vào tập đoàn Hà thị, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa?"


"Hừ!"


Ngô Bá Hùng nặng nề hừ một riếng, quả quyết từ chối,


"Hà Giang! Ngươi đừng có uổng phí tâm trí, ta tuyệt đối sẽ không đưa công ty mà ta vất vả dốc sức bán cho các ngươi! Không cần biết ngươi ra giá bao nhiêu, ta đều không bán! Bây giờ, mời các ngươi rời khỏi!"


Hà Giang nghe được lời này của Ngô Bá Hùng, chẳng những không có tức giận và không cam lòng, trên mặt ngược lại hiện ra vẻ mặt đùa cợt,


"Ngô tổng, thực ra thì đây là ta đưa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đáng tiếc a! Ngươi không biết quý trọng, vậy đừng trách Hà mỗ ta không có tình người!!"


Ngô Bá Hùng lập tức có một loại cảm giác không ổn, lồng mày không thể không nhíu mày một cái,


"Lời này của ngươi là có ý gì?"


Hà Giang khặc khặc cười một tiếng,


"Dù sao rất nhanh ngươi cũng sẽ biết, không bằng ta nói sớm cho ngươi đi! Nhóm nghiên cứu phát minh mà ngươi lấy làm tự hào kia, bây giờ toàn bộ đã được ta lấy giá cao mời đi, bao quát cả phát minh gần đây mà bọn họ mới nghiên cứu ra, có tác dụng kỳ diệu đối với suy nhược thần kinh, bây giờ cũng đã trở thành nhóm của tập đoàn Hạ thị ta! Kiệt kiệt kiệt!"


"Không có khả năng!"


Ngô Bá Húng nóng nảy đứng dậy, rõ ràng không tin lời mà Hà Giang nói,


"Tiến sĩ Trương là bạn học cùng thời đại học của ta, càng là bạn bè tốt nhiều năm của ta, làm sao sẽ đầu nhập vào ngươi? Ngươi bớt ở chỗ này nói năng lung tung đi!"


Trên mặt Hà Giang hiện ra dày đặc vẻ mặt trào phúng,


"Ngô Bá Hùng a Ngô Bá Hùng! Uổng công ta trước đây còn cảm thấy ngươi là một nhân tài, không nghĩ tới ngươi thật đúng là ngu xuẩn không phải ngu xuẩn bình thường a! Thiên tài nghiên cứu khoa học như tiến sĩ Trương, ngươi thậm chí không có một thỏa thuận hạn chế cơ bản ký kết với hắn! Chẳng lẽ ngươi thật coi là, chỉ dựa vào một phần tình nghĩ bạn bè, là có thể cam đoan hắn không phản bội ngươi? Không thể không nói, ngươi thật đúng là ngây thơ a!"


Ngô Bá Hùng nhìn qua vẻ mặt đắc ý của Hà Giang kia, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn,


"Ta không tin! Ta tuyệt đối không tin tưởng tiến sĩ Trương sẽ phản bội ta!"


Nói xong, Ngô Bá Hùng vội vàng cầm điện thoại di động lên, bắt đầu gọi diện thoại cho tiến sĩ Trương, đáng tiếc gọi nhiều lần liên tiếp, điện thoại vẫn luôn nhắc nhở tạm thời không có cách nào kết nối!


"Không!"


Ngô Bá Hùng không cam tâm, lần lượt lại bấm máy gọi cho mấy vị nhân vật trung tâm quan trọng trong bộ phận nghiên cứu phát minh của công ty mình, kết quả giống y như tiến sĩ Trương, tất cả đều không cách nào kết nối.


Vào lúc này, coi như thằng ngu cũng có thể hiểu được điều này là có nghĩa gì, nghĩa là Hà Giang không có nói lung tung, Nhóm nghiên cứu phát minh của mình, toàn bộ đều đã bị tập đoàn Hà Thị mời đi qua!


Một khi không có nhóm nghiên cứu phát minh này, với sản phẩm mới mà nhóm nghiên cứu phát minh này vừa mới nghiên cứu ra được, tập đoàn Ngô thị rất có thể sẽ đứng trước nguy cơ phá sản!


"Hà Giang! Ngươi thật là độc ác!"


Ngô Bá Hùng tức giận đến toàn thân phát run, nghiến răng nghiến lợi nói.


Hà Giang lại cười ha hả một tiếng, rất là đắc ý,


"Một cái Ngô gia nho nhỏ, cùng lắm chỉ là gia tộc nhị lưu ở Vân Châu, cũng dám khiêu chiến với Hà gia ở Lâm Châu chúng ta, đây chính là kết quả của ngươi! Thật tốt nhấm nháp tư vị thất bại đi, Hà mỗ không phụng bồi!"


Nói xong, Hà Gian muốn mang theo hai tên vệ sĩ kia rời khỏi.


Ngay vào lúc này, bỗng nhiên một giọng nói đột ngột vang lên,


"Ai cho phép các ngươi cứ đi như thế?"


...