Chương 177: Đội Thân Vệ


...

"Tinh thần niệm sư chiến thần cao cấp đỉnh cao? Quả nhiên khác hẳn bình thường." Lý tư lệnh khi vừa thấy La Phong bước vào, lập tức quan sát nhân vật thiên tài đầy tính truyền kỳ trước mắt. La Phong mặc đồ luyện công bình thường, trán lấm tấm mồ hôi, mờ ảo một luồng lực vô hình từ La Phong tỏa ra, như một con mãnh thú tuyệt thế, làm Lý tư lệnh và Vương phó tư lệnh đều cảm thấy thất kinh.
Họ không biết, việc này là vì sáng nay La Phong đã tu luyện mấy ngàn lần Thiên Thần Đồ Lục, quá mệt mỏi, do đó tinh thần niệm lực không thu liễm hoàn mỹ, mà tản ra ngoài không ít.
- Các vị, ta xin đi trước… - Ô Thông cười nói.
- Cám ơn Ô quán chủ.
Hai người Lý Đạt Uy, Vương La Hàn đưa mắt nhìn Ô Thông đi ra ngoài. Mặc dù nói hai người Lý Đạt Uy địa vị rất cao, nhưng Ô Thông dù sao cũng chỉ thuộc loại cấp dưới ở 'Cực Hạn Vũ Quán'. Đối với người Cực Hạn Vũ Quán, quân đội Hoa Hạ Quốc vẫn bảo trì thái độ hữu hảo.
- Lý tư lệnh, Vương phó tư lệnh, chúng ta ngồi xuống rồi nói. - La Phong cười ngồi xuống.
Hai người Lý Đạt Uy, Vương La Hàn đều mỉm cười ngồi xuống. Lý Đạt Uy mỉm cười:
- Sớm đã nghe nói về đại danh La Phong tiên sinh, ở trong Chiến Thần Cung, ta cũng đã thấy La Phong tiên sinh từ xa, song khi đối mặt, ta mới phát hiện ra La Phong tiên sinh còn có khí độ bất phàm hơn cả lúc ở Chiến Thần Cung.
- Lý tư lệnh đừng quá khen, ta phổng mũi đó. - La Phong cười phá lên.
- Không phải quá khen đâu, là bội phục!
Lý tư lệnh cười nói:
- Ta năm nay sáu mươi hai, cũng mới là chiến thần trung cấp. Đời này xem như đến đỉnh rồi. Còn dựa theo tin tình báo quân đội chúng ta bên này, cũng biết La Phong tiên sinh từng một người mà đánh bại cả tứ đại chiến thần cao cấp gồm Huyễn Ma Tạp Đặc Lan, Huyết Ảnh Y Phàm, Cự Hùng Khải Tháp, Ngốc Thứu Lý Diệu. Bốn người này có tới ba người có 'bộ đồ Hắc Thần'… chiến tích này quả thực nghe mà rợn cả người. Tầng cao nhất Cực Hạn Vũ Quán đánh giá La Phong tiên sinh là chiến thần vô địch cũng phù hợp với thực lực của La Phong tiên sinh. Là một vũ giả… ta thật sự rất bội phục La Phong tiên sinh.
La Phong nghe thế, cũng không khỏi cả người lâng lâng.
Nói thật, nghe lời mà người ta tán dương tâng bốc, đặc biệt là do một nhân vật cỡ tư lệnh quân khu Đông Nam nói ra, đích xác làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ! Nhưng cũng chỉ có thể nói là do La Phong không ở trong quan trường. Chứ loại người có thể ngồi vào cái vị trí tư lệnh một Đại Quân Khu, ngoại trừ có năng lực ra thì còn phải biết cách làm người nữa.
Một lời vô cùng đơn giản đã khiến cho La Phong sinh ra hảo cảm rồi.
Dù sao Lý Đạt Uy, Vương La Hàn hiểu rõ… mặc dù họ có địa vị rất cao ở quân đội Hoa Hạ Quốc, Lý Đạt Uy lại là tư lệnh Đại Quân Khu, quân hàm thượng tướng lục quân. Nhưng… La Phong, là một giám sát sứ của Cực Hạn Vũ Quán. Còn Cực Hạn Vũ Quán, là thế lực tinh anh mạnh nhất trên Địa Cầu! Có địa vị rất cao! Mặc dù không lập quốc, nhưng ngũ đại cường quốc cũng không ai dám trêu vào nó, ngược lại nguyện ý kết giao.
Họ muốn mời La Phong làm việc, đương nhiên phải nịnh La Phong, làm La Phong thoải mái, nếu không bị La Phong đuổi ra ngoài… Cho dù họ là đại lão ở quân khu, cũng không có biện pháp làm gì được La Phong.
- La Phong tiên sinh, nếu không ngại, ta xin được làm da mặt dày, gọi ngươi là La Phong, ngươi cũng đừng gọi tư lệnh gì cả… cứ gọi ta một tiếng Lý Đạt Uy, lão Lý, Lý ca đều được. - Lý Đạt Uy cười nói.
- Ha ha, ta gọi là lão Lý nhé.
La Phong cười nói:
- Lão Lý, lần này các ngươi tới đây là có chuyện gì, cứ nói đi.
Kỳ thật Cực Hạn Vũ Quán đã gửi một bưu kiện cho La Phong nói về 'trách nhiệm giám sát sứ", trong đó nói về những thứ mà giám sát sứ phải làm. Nên La Phong cũng hơi đoán được về mục đích đến của hai người này.
- Được, ta xin nói thẳng.
Lý Đạt Uy vẻ mặt hơi trịnh trọng.
- Xã hội nhân loại chúng ta mặc dù có vũ giả lợi hại và pháo laser, nhưng sức mạnh của tộc quần quái thú quá mạnh!
- Không phải ta tâng sĩ khí đối phương lên! Nói về số lượng cường giả của tộc quần quái thú thì cho dù là quái thú trên lục địa cũng đã nhiều hơn nhân loại nhiều.
Lý Đạt Uy lắc đầu thở dài nói:
- Nếu không phải là chúng ta có pháo laser uy hiếp, xã hội nhân loại lại sao có thể bình yên sinh sống trong Căn Cứ Thị chứ?
La Phong cau mày, lặng lẽ nghe.
- Nhân loại và quái thú lục địa, hình thành cục diện giằng co! Chúng ta không cần pháo laser để đối phó với quái thú Vương cấp. Mà quái thú Vương cấp cũng sẽ không tham dự vào sóng thú tiến công Căn Cứ Thị! Song phương đều có ý này.
Lý Đạt Uy cảm thán nói:
- Kỳ thật, sự ăn ý của song phương… vẫn là nhờ năm đó quán chủ 'Hồng' các ngươi đàm phán với đám quái thú Vương cấp.
La Phong giật mình.
Nhân loại và quái thú đàm phán? Hồng đi đàm phán?
- Tộc quần quái thú trên lục địa và tộc quần quái thú trên bầu trời, khi đánh với chúng ta cũng không ghê gớm lắm. Năm ngoái Hoa Hạ Quốc chúng ta phát sinh một lần sóng thú cấp một, phát sinh sáu lần sóng thú cấp hai, phát sinh hai mươi mốt lần sóng thú cấp ba. Tất cả những loại này đều trong phạm vi mà Hoa Hạ quốc chúng ta chịu được.
Lý Đạt Uy nói rất tùy ý.
La Phong lại thất kinh…
Dữ liệu này đều là cơ mật, La Phong cũng không biết. Không ngờ quốc gia hàng năm đều gặp phải công kích như thế.
- Đối với tổ quốc chúng ta, cái nguy hiểm nhất vẫn là quái thú trong hải vực.
Vẻ mặt Lý Đạt Uy rất trịnh trọng.
- Hải vực quái thú đều ở vùng biển sâu. Đến cả pháo laser cũng không uy hiếp được chúng. Hơn nữa số lượng quái thú hải vực nhiều hơn quái thú lục địa, quái thú phi cầm rất nhiều, sao có thể khuất phục mà đàm phán?
- Hơn nữa… khi vũ giả nhân loại tiến vào vùng biển thì thực lực e rằng chỉ còn lại có hai ba thành, chúng ta căn bản không có cách nào chủ động tiến công.
Lý Đạt Uy lắc đầu nói.
La Phong lặng lẽ gật đầu.
Người ở trong nước, thực lực đích xác yếu đi rất nhiều, đến cả ở hồ nước quanh đảo sương, hắn thiếu chút nữa đã tiêu đời, chứ đừng nói biển rộng mênh mông. Nhân loại bây giờ căn bản không có cách nào chủ động tiến công quái thú trong biển rộng.
- Chúng ta chỉ có thể bị động phòng thủ.
Trên mặt Lý Đạt Uy có một chút bi ai.
- Quái thú trong hải vực có thể dọc theo sông mà xông vào đại lục! Năng lực quái thú hải vực rất quỷ dị, chỉ cần số lượng đủ nhiều, chúng có thể tự mình mở đường sông! Do đó nhân loại chúng ta không thể tùy ý để chúng xông vào, phải bằng vào địa lợi, bằng vào pháo laser, bằng vào quân đội mà ngăn cản!
- Tổn thất rất lớn. - Lý Đạt Uy lắc đầu.
- Cho dù chúng ta một lần giết chết mấy ngàn vạn ức quái thú hải vực, nhưng… trong đại dương, e rằng mỗi ngày số quái thú sinh ra luôn vô kể. Đám quái thú đại dương đánh nhau kiểu cá lớn nuốt cá bé, mỗi ngày cũng chết đi rất nhiều, chúng ta có giết hay không… thì đối với cả tộc quần quái thú biển rộng cũng không ảnh hưởng gì.
Lý Đạt Uy rất bất lực.
La Phong cũng cảm thấy bất lực.
Đích xác… đám quái thú cũng chiến đấu với nhau, con mạnh ăn con yếu. Nhân loại giết chết đám quái thú hải vực ấy, căn bản không ảnh hưởng gì tới cả tộc quần quái thú hải vực.
- Do đó ta mời La Phong ngươi có thể vào thời điểm quyết định, thỉnh thoảng trợ giúp quân khu Đông Nam chúng ta, đối phó với một vài quái thú hải vực lợi hại. Yên tâm… Quái thú Vương cấp không dám tiến vào trong đại lục. Pháo laser của chúng ta đang chờ chúng. - Lý Đạt Uy nói ngay.
Dùng một chiến thần vô địch… chiến đấu với quái thú, có đôi khi còn hiệu quả hơn cả mười vạn đại quân!
- Được, ta nhận.
La Phong không do dự chút nào.
Chiến tranh giữa nhân loại và quái thú, là cuộc chiến sinh tồn chủng tộc, mình cũng nên ra tay!
- Cám ơn!
Lý Đạt Uy cảm kích.
Một chiến thần vô địch… lại là tinh thần niệm sư! Tham gia trong cuộc chiến đấu sóng thú quái thú biển mà không có quái thú Vương cấp, còn hơn mười pháo laser
- La Phong, dựa theo quy định của chúng ta, quân đội sẽ tặng ngươi quân hàm 'thiếu tướng lục quân'. Mặc dù không có thực quyền gì, nhưng cũng đại biểu cho thân phận địa vị. Sau này tới quân đội, cũng có thể giảm đi rất nhiều phiền phức.
Lý Đạt Uy cười nói:
- Quân hàm cũng xem như không tệ rồi. Tư lệnh Quân Phân Khu, cũng chỉ là thiếu tướng lục quân thôi.
- Ha ha… Lão Lý, nói thật, lúc ta thi vào trường cao đẳng, đã từng muốn ghi danh vào trường quân đội đó.
La Phong cười lớn.
- À, vậy sao không vào trường quân đội? Nếu thế, một đại nhân tài đã có thể ở trong quân khu chúng ta rồi.
Lý Đạt Uy nói ngay.
- Nhân sinh khó nói lắm. - La Phong lắc đầu cười nói.
Muốn vào trường quân đội lại không đạt. Quay đầu lại đã thành thiếu tướng lục quân!
Phải biết rằng bây giờ trên thế giới đã không có hải quân nữa. Không quân? Xem giá một trận máy bay chiến đấu là biết. Quy mô của không quân nhất định sẽ rất nhỏ. Do đó… bây giờ quân đội quốc gia là thiên hạ của lục quân. Một thiếu tướng lục quân, đích xác là cấp rất cao.
- La Phong, ngươi lĩnh quân hàm thiếu tướng lục quân, mặc dù không nhiều thực quyền, nhưng dựa theo lệ, với thực lực chiến thần vô địch của ngươi, có thể có được biên chế một đội thân vệ năm trăm người.
Lý Đạt Uy nói.
- À, đội thân vệ năm trăm người? Giám sát sứ Lôi Điện Vũ Quán thì sao? - La Phong cười hỏi.
- Hắn cũng có biên chế đội thân vệ năm trăm người.
Lý Đạt Uy và Vương La Hàn luôn không nói gì đều nở nụ cười.
Họ đều hiểu rõ, Cực Hạn Vũ Quán và Lôi Điện Vũ Quán luôn tranh nhau cao thấp. Hai đại vũ quán đều rải rác khắp thiên hạ. Hai Tổng quán chủ, một người là đệ nhất thế giới, một người là đệ nhị thế giới. Đều là những tồn tại nhanh chóng quật khởi từ thời kỳ Đại Niết Bàn! Còn Lôi Thần lại được xưng là đệ nhất tốc độ thế giới, cường độ thân thể và thực lực thì còn thua Hồng một bậc, nhưng hiển nhiên là người gần với Hồng nhất trên thế giới.
Sau cuộc nói chuyện này, La Phong đã thành thiếu tướng lục quân Hoa Hạ Quốc, đầu tiên có đội thân vệ ba mươi ba người.
Đương nhiên trách nhiệm là… vào thời điểm quyết định, phải hiệp trợ quân khu Đông Nam, chống đỡ công kích của quái thú hải vực!
Thời gian trôi qua từng ngày, cách ngày một tháng chín càng lúc càng gần. Ngày một tháng chín sẽ cử hành tiệc nghênh đón tân nhậm giám sát sứ ở Cực Hạn Tổng Hội Quán khu trung tâm.
Ngày ba mươi mốt tháng tám.
Trong phòng media, màn hình trên vách tường xuất hiện hình ảnh của Từ Hân.
- La Phong, ngươi nói xem, ta mặc cái này như thế nào? Mặc cái này trong bữa tiệc có được không?
Trên màn hình, Từ Hân đang mặc một bộ dạ phục màu vàng sáng.
- Được chứ.
La Phong mỉm cười, gật gật đầu.
- Sao ngươi cứ luôn nói "được chứ"?
Từ Hân trên màn hình hơi giận.
- Bây giờ ngươi phải trả lời ta, chỉ có thể đáp ba đáp án… tệ lắm, bình thường, rất đẹp thôi.
La Phong vuốt mũi, cười:
- Được rồi, bộ này… cảm giác rất bình thường. Bộ màu tím ngươi vừa mặc lúc nãy đẹp hơn.
- À, ta thử lại bộ hồi nãy coi.
Từ Hân chạy vội, biến mất khỏi màn hình.
Đột nhiên đồng hồ thông tin trên cổ tay La Phong phát ra tiếng kêu…
Tíc! Tíc!
- Hả?
"Có thư?"
La Phong dùng ngón tay bấm cái nút, mở hòm thư, tựa đề thư là… "thông báo xuất phát di tích văn minh cổ"
----- o O o -----

...