...
Giữa không trung Cực Hạn building, có một chiếc phi cơ chiến đấu màu lam thẫm từ từ hạ xuống. Việc này làm không ít vũ giả ra vào building chấn động.
Vèo!
La Phong từ mặt đất phóng lên cao, nhanh chóng nhảy vút lên, như một con chim lượn một vòng vô cùng dễ dàng. Cú nhảy phải cao tới tám chín mươi thước. Đương nhiên cũng có tinh thần niệm lực phụ trợ. Ở Cực Hạn building, rất nhiều vũ giả trừng mắt ngẩn người.
La Phong nhảy cao tám chín mươi thước, làm cho cửa khoang phi cơ chiến đấu tự động mở ra.
Rầm! Cửa khoang đóng lại.
La Phong ngồi trong khoang vô cùng dễ chịu. Bên trong khoang đủ loại đèn chớp tắt làm cả khoang có vẻ rất mộng ảo.
- Số Một, về nhà. - La Phong nói.
La Phong lúc trước đã nói cho hệ thống trí tuệ biết "nhà" chính là tiểu khu Minh Nguyệt, Dương Châu thành, một trong tám đại vệ thành ở cơ sở Giang Nam Thị, Hoa Hạ Quốc
- Mở màn hình giả định ba chiều ra - La Phong nói.
Vù!
Nhất thời phía trước La Phong xuất hiện một màn chiếu ba chiều giả định, chiếu cảnh không trung bên ngoài. Thông qua màn chiếu ba chiều giả định, La Phong có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài bất kỳ lúc nào, xem có phi cầm quái thú nào hay không.
Cơ sở Giang Nam Thị, Dương Châu thành, tiểu khu Minh Nguyệt.
Sáng sớm, tiểu khu Minh Nguyệt đã rất náo nhiệt, rất nhiều người đang tụ tập ở cửa Hội Quán Cực Hạn.
- Lão La, nhi tử ngươi hôm nay trở về thật à?
- Nhi tử Lão La không phải đi tổng bộ vũ quán, nói là sang năm mới có thể về mà?
- Ta lừa các ngươi làm gì. Lúc nãy nhi tử ta gọi điện thoại cho ta, nói là khoảng chừng nửa giờ sau là có thể tới nhà rồi. - La Hồng Quốc cười hà hà nói.
La Hồng Quốc bây giờ mặt mày hồng hào, khí chất cũng tốt hơn lúc trước nhiều. Lúc trước vì phải làm việc khổ cực, luôn phải cúi đầu trước mặt người ta.
Bây giờ, so ra tự tin lên nhiều, cũng thong dong hơn nhiều.
- Không đúng, thời gian này La Phong hẳn phải mạo hiểm sinh tử chứ.
Ô Thông bên cạnh nghi hoặc nói:
- Có khi nào hiểu lầm không vậy?
- Không đâu, nhi tử ta từ trước đến giờ không nói láo bao giờ. - La Hồng Quốc tự hào nói.
Cung Tâm Lan bên cạnh cũng đang nói chuyện với một đám đàn bà.
Ở tiểu khu Minh Nguyệt, bất kỳ vũ giả nào trở về, bình thường cũng sẽ làm rất nhiều người ra nghênh đón! Vì… con đường vũ giả, chính là con đường hung hiểm đầu treo ở lưng quần, không biết chừng một ngày nào đó vứt bỏ cả tính mạng. Tỷ như La Phong, ở đại lục Australia nếu sơ ý, có thể đã bị Lý Diệu dùng pháo laser bắn chết rồi.
Do đó, mỗi lần vũ giả trở về, mọi người trong tiểu khu đề rất vui. La Phong trở về, ba mẹ La Phong cũng nói với một vài lão huynh đệ lão tỷ muội có quan hệ tốt.
"Không đúng." Ô Thông cảm thấy nghi hoặc.
Hắn là Tổng giáo quan, cũng biết khá nhiều về trại huấn luyện Cực Hạn, cũng biết tháng tám là tháng mạo hiểm sinh tử. Theo lý thuyết thì học viên sẽ không về nhà. Chỉ có hai khả năng… một là học viên bị đuổi và đào thải. Thứ hai, học viên sớm tốt nghiệp. Nhưng La Phong mới đi nửa năm mà.
Sao đã trở về?
- Alô.
La Hồng Quốc cầm điện thoại, lộ ra nụ cười
- Sắp về rồi à, năm phút à? Được, được, mọi người đều đang đợi ở đây. Trong tiểu khu cũng có không ít chú bác a di tới nữa.
- La Phong cũng thật là, lúc này lại không nói trước một tiếng.
Một bác gái cười nói:
- Lão Trần nhà ta thường xuyên nhắc tới La Phong. Nếu sớm biết tin La Phong trở về, hôm nay lão Trần nhà ta và Trương ca sẽ không lên lớp đâu.
Trong tiểu khu, Trần Cốc, Trương Khoa vốn đã huynh đệ sinh tử với La Phong.
Cùng nhau lang bạt sinh tử!
- Xem cửa nhé, phỏng chừng sắp về rồi.
Cung Tâm Lan cười nói.
- La Phong sắp về, phỏng chừng đêm qua đáp máy bay về tới khu trung tâm rồi.
Đám người thảo luận. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng La Phong đáp máy bay chở khách tới khu trung tâm, rồi sau đó đáp xe lửa về Dương Châu, cuối cùng đáp ô tô… về nhà! Đột nhiên…
- Mọi người nhìn kìa.
- Bầu trời là gì thế?
Vốn trong tiểu khu của La Phong đang tĩnh lặng, không ít người kinh ngạc nhìn lên không trung. Một lưu quang màu lam thẫm hoa phá trường không, lơ lửng trên bầu trời tiểu khu Minh Nguyệt. Vì rất cao, mắt thường chỉ có thể thấy một điểm rất nhỏ, mơ mơ hồ hồ có thể phân biệt đây là một chiếc phi cơ chiến đấu màu lam thẫm hình tam giác.
Hạ xuống!
Phi cơ chiến đấu hình tam giác màu lam thẫm từ từ hạ xuống. Khi nó hạ xuống, thể tích tự nhiên càng lúc càng lớn, mắt thường thấy càng lúc càng rõ.
- Chiếc phi cơ chiến đấu này sao lại tới đây nhỉ?
- Lần trước ta tới khu trung tâm đã thấy một chiếc, là hình đĩa bay cơ, chiếc này rất lạ.
Đám vũ giả trong tiểu khu Minh Nguyệt và đám gia thuộc vũ giả đều thảo luận. Quán chủ Ô Thông có địa vị cao nhất đứng bên cạnh, cẩn thận dán mắt vào đó, rồi sau đó biến sắc:
- Là phi cơ chiến đấu của tổng bộ.
Phi cơ chiến đấu hình tam giác màu lam thẫm từ từ đáp xuống một bụi cỏ trong tiểu khu. Thân máy bay dài trên hai mươi thước, chỉ có tới gần quan sát mới có thể cảm giác được vẻ tuyệt đẹp của chiếc phi cơ chiến đấu này. Những đường cong, những ánh sáng… Tuyệt đối không phải là những phi cơ chiến đấu hình đĩa bay có thể sánh được.
Rầm!
Cửa khoang mở ra.
Một thanh niên xách một ba lô to, mặc áo đơn giản, quần jean đi qua cửa khoang.
- La Phong!
- Là La Phong.
- Thật là hắn.
Nhất thời, những vũ giả và người nhà trong tiểu khu đều nhìn chằm chằm vào chiếc phi cơ chiến đấu thần bí, họ lập tức ùa tới. La Phong liếc mắt thấy cha mẹ trong đám người, không khỏi cười cười đi qua.
Đám người chào hỏi rất nhiệt tình.
- Ba.
La Phong đi qua.
- Tiểu Phong.
La Hồng Quốc nắm tay La Phong, rồi lại vội ngó sang chiếc phi cơ chiến đấu đang đáp bên cạnh.
- Nhanh. Người ta phải đưa ngươi đi thật xa, dùng chuyên cơ đưa tới. Còn không mời người ta xuống, cảm tạ người ta đi.
Quán chủ Ô Thông cũng cười đi tới, thì thào nói:
- La Phong, người ta tân tân khổ khổ đưa ngươi tới, đừng có một mình tùy tiện ra ngoài như vậy. Mau mau gọi ngươi đưa ngươi, và cả phi công điều khiển nữa ra ngoài ngồi chơi. Cho dù không ngồi chơi, cũng phải cảm tạ người ta một chút.
Theo Ô Thông, có thể chuyên môn làm việc lái phi cơ chiến đấu cho tổng bộ vũ quán, cũng không phải là người bình thường
- Cảm tạ người ta? - La Phong giật mình.
Sao mà cảm tạ đây? Chẳng lẽ nói cho Ô thúc, ba mẹ, là chẳng có ai cả à?
Rất nhiều người trên Địa Cầu không biết về sự tồn tại của phi cơ chiến đấu thông minh.
- Đây là phi cơ chiến đấu ta mua. - La Phong nói đơn giản.
- Mua hả?
Đám người chung quanh giật bắn người. Ba mẹ La Phong, còn có cả đệ đệ La Hoa, đều bị dọa khiếp!
Thời đại bây giờ muốn mua một chiếc phi cơ chiến đấu, quả là vô cùng khó khăn, gấp trăm lần thời kỳ trước Đại Niết Bàn. Phải biết rằng rất nhiều phú ông cũng tiếc tiền mua vé máy bay chở khách cỡ lớn.
Có thể tưởng tượng được, mua một chiếc phi cơ chiến đấu, dù trong giới chiến thần, cũng chỉ có một số rất ít mới mua được, mà cơ hồ đều là phi cơ chiến đấu hình đĩa bay bình thường mà thôi.
- Ô thúc, lát nữa ta mời các ngươi uống rượu.
La Phong cười chào hỏi người chung quanh, rồi lập tức cùng ba mẹ, đệ đệ về nhà.
Dù sao tin tức mình trở thành giám sát sứ chẳng mấy chốc sẽ truyền ra… Đã thế thì, nói rằng phi cơ chiến đấu là do mình mua cũng không có gì.
Rất nhiều vũ giả và người nhà trong Tiểu khu Minh Nguyệt, kể cả Ô Thông, đều bị dọa khiếp.
Hừ! Tên tiểu gia hỏa La Phong mua được một chiếc phi cơ chiến đấu? Hơn nữa thoạt nhìn còn không phải là phi cơ chiến đấu hình đĩa bay thông thường? Tất cả mọi người bị tin tức này làm ngẩn người.
- Không đúng, phi cơ chiến đấu sao cứ đứng đây, sao không có phi công ra ngoài?
Hồi lâu sau, mới có người phản ứng.
Còn lúc này La Phong đã về nhà.
Khu trung tâm Cơ sở Giang Nam Thị, bên trong Cực Hạn Tổng Hội Quán.
Hội trưởng Chu Chính Vĩnh đang ở trong một căn phòng, ngồi trên sofa, trước mặt để một chén trà.
- Lưu giám sát sứ.
Chu Chính Vĩnh cầm điện thoại di động, cười nói:
- Ngươi tới cơ sở Giang Nam Thị chúng ta vài năm, huynh đệ cũng làm ngươi gặp nhiều phiền phức, cũng phải cảm tạ Lưu giám sát sứ tới hỗ trợ vài năm. Ngươi mà đi, chỉ sợ Cực Hạn Vũ Quán chúng ta tại cơ sở Giang Nam Thị bên này e rằng sẽ bị Lôi Điện Vũ Quán áp bức.
- Ngươi nói tân giám sát sứ à?
Chu Chính Vĩnh cười khổ nói:
- Ta nào biết tân giám sát sứ có thực lực như thế nào chứ? Chẳng biết có theo kịp Lôi Điện Vũ Quán không.
- Thông báo còn chưa tới, phỏng chừng lát nữa sẽ tới.
Chu Chính Vĩnh cười nói:
- Ta đang ở phòng làm việc, khi thông báo tổng bộ vừa đến, ta sẽ lập tức báo ngay. Được, đợi sau này khi đi tổng bộ, nhất định sẽ tìm Lưu giám sát sứ.
Chu Chính Vĩnh lập tức cúp điện thoại.
Ngày hôm qua hắn đã biết Lưu giám sát sứ được chuyển đi, về tổng bộ toàn cầu. Chỉ là thông báo tân giám sát sứ vẫn còn chưa đưa xuống… vừa rồi, sáng sớm hôm nay, Lưu giám sát sứ nhận được thông báo chính thức. Còn bản thân Lưu giám sát sứ tối hôm qua đã đáp máy bay chở khách ly khai rồi.
- Lưu giám sát sứ đi, không biết giám sát sứ mới tới là ai.
Chu Chính Vĩnh thầm nghĩ.
- Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng đập cửa vang lên.
- Vào đi.
Chu Chính Vĩnh nói.
Cửa mở, bên ngoài đi vào ba người.
Chính là tam đại chủ quản của Cực Hạn Tổng Hội Quán cơ sở Giang Nam Thị bên này… ba người Gia Cát Thao.
- Hội trưởng, chúng ta vừa mới được tin Lưu giám sát sứ chính thức bị thuyên chuyển. Không biết tân nhậm giám sát sứ là ai?
Trong tam đại chủ quản, nam tử cơ bắp lùn thấp mặc áo sơ- mi màu trắng nhíu mày hỏi.
- Ta cũng không biết, thông báo còn chưa tới.
Chu Chính Vĩnh lắc đầu
- Lưu giám sát sứ ở đây, chúng ta sống rất thoải mái. Lưu giám sát sứ căn bản không quản việc của chúng ta, chỉ chuyên tâm tiềm tu. Mọi người ở chung với nhau cũng vui vẻ! Hơn nữa Lưu giám sát sứ thực lực cũng rất mạnh, gặp phải một vài vấn đề, lão ra tay cũng có thể dễ dàng giải quyết. Chính phủ bên kia cũng nể mặt hắn. Tân giám sát sứ này…
- Tân giám sát sứ, có giống như Thiết Diện Bao Chuẩn năm đó không nhỉ?
Gia Cát Sơn không kìm được hỏi.
Thiết Diện Bao Chuẩn, là ngoại hiệu do chủ quản, hội trưởng năm đó đặt cho giám sát sứ.
Lúc trước trong nhiệm kỳ của Thiết Diện Bao Chuẩn, hắn đã bãi miễn sáu vị chủ quản, thậm chí còn giám quan một vị hội trưởng! Làm người sau đều cảm thấy run sợ.
- Không biết.
Chu Chính Vĩnh lắc đầu.
Ba vị chủ quản kia cũng có vẻ thấp thỏm không yên.
Dù sao nói về chức quyền, giám sát sứ là một vị trí có quyền giám sát, thậm chí còn không cần cấp trên phải phê chuẩn, trực tiếp bãi miễn chủ quản cùng với các chức vị dưới chủ quản. Nếu gây sự, đến cả hội trưởng cũng có thế rớt chức.
- Tíc!
Chu Chính Vĩnh vội đến chiếc máy laptop.
- Có thông báo rồi.
Chu Chính Vĩnh kêu to. Ba vị chủ quản khác cũng vội chạy tới, nhìn về phía màn hình máy laptop vẻ thấp thỏm không yên!
Click, mở thư ra!
- La Phong?
- Quê nhà là Dương Châu thành cơ sở Giang Nam Thị?
- Thực lực đánh giá là… Chiến thần vô địch?
Hội trưởng và tam đại chủ quản nhìn nhau.
- Là, là… là tiểu gia hỏa lúc trước chúng ta đưa đi Cực Hạn Vũ Quán?
Chu Chính Vĩnh không kìm được phải hỏi lại, vẫn không dám tin
- Chiến thần vô địch?
----- o O o -----
...