...
“Còn có Quách lão gia, là một trong số 10 nhân vật lớn tham gia vào cuộc chiến chạy đua vũ khí hạt nhân. Nếu như để số vàng đó rơi vào tay đảng phái Nga, thì Diệp Thanh Phong chính là tội đồ của đất nước, và đương nhiên sẽ trở thành kẻ thù của Quách lão gia tôn kính nhà chúng ta rồi.”
Không thể không nhìn ra câu cuối của Uri có bao nhiêu là sự mỉa mai, có vẻ như trong mắt hắn, Quách Thiết Lâm không xứng đáng để hắn phải tỏ lòng kính trọng.
Dù vậy Quách Tử Tôn lại không có biểu hiện gì với thái độ đó của Uri. Hắn trầm tĩnh uống một ngụm trà, đáy mắt sâu thẳm như chứa đựng sóng lớn: “Sự việc năm đó đã vượt xa tầm kiểm soát của chính phủ, có vẻ như vụ bắt cóc Dư Uyển chính là một âm mưu chính trị với sự tham gia của thế lực bên ngoài.”
“Cũng có khả năng là trong đêm đó thế lực này đã bắt cóc Dư Uyển đi, sau đó ép Diệp Thanh Phong giao ra số vàng mà ông ta đang cất giữ, đáng tiếc là Diệp lão gia đã mất ngay sau đó số vàng kia giờ cũng không biết lưu lạc phương nào.” Uri dường như có cùng chung suy nghĩ với Quách Tử Tôn, nên nhanh chóng tiếp lời.
Lát sau không gian liền rơi vào tĩnh lặng.
Quách Tử Tôn khép hờ hai mắt lại, nhìn như một con chim ưng hung dữ, đôi mắt tràn đầy vẻ cường ngạnh, uy phong.
Dù thế nào thì hắn thà tin vào con người của Diệp Thanh Phong còn hơn là tin vào Quách Thiết Lâm. Chỉ riêng chuyện ông đã gây ra cho người mẹ đáng thương của hắn, thì vạn lần không xứng nhận một tiếng “cha” rồi. Chẳng qua là vì lời hứa trước lúc bà qua đời, cho nên hắn mới phải làm ngơ tới bây giờ.
Tốt nhất đừng để hắn tìm ra được chuyện xấu xa của bọn họ, bằng không cả thảy Quách gia, hắn sẽ không chừa một ai.
…….
Biệt thự Thiên Hải.
Biệt thự này của Quách Tử Tôn rộng hơn tám trăm mét vuông, toạ lạc ở phía nam quốc đảo Hong Kong. Nơi đây kiến tạo cuộc sống tuyệt vời không gì sánh bằng. Ngôi biệt thự đủ sức lung linh khiến mọi người choáng váng ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Tổng thể phần trước và phần sau được thiết kế xa xỉ cực kỳ huyền ảo với tổ hợp lên đến 20 khu giải trí.
Ở trong này, không những có vệ sĩ một ngày hai mươi tư giờ nghiêm cẩn trông coi, còn có bác sĩ giỏi nhất cùng chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia vật lý trị liệu túc trực chăm sóc Lưu Y bất kể ngày đêm.
Những vết thương trên người cô dần dần khôi phục, vết bầm tím trên eo và lưng cũng đã hoàn toàn biến mất, chỗ đạn bắn cũng đã lên một lớp da non ửng hồng.
Chỉ là, cô không thể leo trèo như trước, xương lưng bị va đập với thành đài phun nước vẫn cần thời gian rất lâu để hồi phục.
Trưa nay Quách Tử Tôn không xuất hiện ở biệt thự, La Kỳ sau lần hỏi thăm cô cũng không thấy quay lại, có vẻ như anh ta đã trở về Trung Quốc. Ngay đến Uri, trong mấy ngày cô ở trên giường bệnh liên tục lai vãng giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, biệt thự vắng bọn họ đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Lưu Y nằm ngắm nhìn cảnh vật đẹp đẽ bên ngoài rồi thiếp đi lúc nào không hay, cho đến khi cảm thấy phần nệm bên cạnh lún xuống, một hơi thở ấm nóng có chút quen thuộc nhanh chóng phả nhẹ vào bên tai cô, da thịt nóng bỏng chạm lên má khiến cô cảm thấy hơi nhột, liền nhíu mày tỉnh giấc.
“Đánh thức em rồi sao? Sói con?”
Cô “ưm” một tiếng, chợt cảm thấy bản thân mình đã rơi vào một vòng tay to lớn, mùi nước hoa nhẹ nhàng bao phủ lấy cô.
Lưu Y giật mình quay đầu lại, đập vào mắt cô là một gương mặt cương nghị, nam tính với ngũ quan anh tuấn. Mái tóc đen bóng, dưới ánh trời chiều càng thêm nồng đậm hơn.
“Anh… mau buông tay ra!”
Bộ dáng quật cường lãnh đạm của cô chiếu vào trong mắt Quách Tử Tôn, khiến hắn nhẹ nhàng cười.
“Ngoan nào! Để tôi ôm em một lát…”
Lưu Y kinh ngạc đến ngốc, không phải vì câu nói của hắn, mà là bởi vì, hắn đang cười.”
Cô vừa mới nhìn lầm sao?
Quách Tử Tôn vậy mà lại cười với cô?
Ngay sau đó cô nhíu máy, hàm răng trắng ngần cắn lấy cánh môi, đoạn dứt khoát nói: “Anh dừng lại được rồi! Nếu chỉ vì con chip mà làm đến mức này, thì hãy dừng lại đi!”
“Em cho rằng tôi vì thứ đó?”
“Vậy lẽ nào anh thích tôi thật sao? Chuyện nực cười như vậy đương nhiên là không thể xảy ra rồi!”
Quách Tử Tôn ngẩn người, một lúc lâu mới lên tiếng, ngữ âm còn chứa đựng sự đau lòng khó nói.
“Tại sao lại không thể?”
“Vì anh chính là ma quỷ, đã là ma quỷ thì không thể có tình cảm!”
Lưu Y nóng vội nói ra, lại ý thức được mình lỡ lời liền vội vàng im miệng. Bây giờ là lúc thân thể yếu ớt, cô cũng không muốn gây chuyện với hắn, bằng không lại nhận kết cục rất thảm thương.
Quả nhiên, Quách Tử Tôn nghe xong sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén muốn xuyên thủng nội tâm cô.
Ngay lúc cô tưởng Quách Tử Tôn sẽ nổi điên lên, thì thấy vẻ mặt hắn lại từ từ dịu xuống, ánh mắt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Giọng nói hắn trầm thấp thoang thoảng mùi hương dễ chịu vang lên bên tai cô, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại có lực công phá chẳng khác nào một quả bom nguyên tử.
“Nhưng mà tôi thích em rồi, phải làm sao bây giờ?”
Ngay sau đó Quách Tử Tôn dường như không để ý đến vẻ kinh hoàng trên gương mặt đã biến sắc của cô, mà bá đạo cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại nhuận hồng.
“A..” Đồng tử Lưu Y bất ngờ mở to.
Nhắm mắt!” Quách Tử Tôn hơi rút lui, đầu cánh môi của hắn vẫn chạm nhẹ lên môi cô, ra lệnh.
Thân mình Lưu Y lúc này nhẹ bẫng như lông vũ, lồng ngực phút chốc căng phồng, tê liệt, cô như bị thôi miên, nghe theo lời hắn mà nhắm mắt lại.
Môi của Quách Tử Tôn lần thứ hai tấn công lên môi cô, tùy ý cắn nuốt cánh môi mềm mại. Dường như chưa thỏa mãn sự đụng chạm môi cùng môi này, hắn càng tăng cường chiếm đoạt, mạnh mẽ khiêu mở hàm răng trắng ngần của cô. Đầu lưỡi nóng bỏng cùng hơi thở nam tính xâm chiếm, càn quét khắp mọi nơi, sau khi hung hăng có được lại khiêu khích, dẫn dụ đầu lưỡi nhỏ nhắn, ngọt ngào của cô nhẹ nhàng phối hợp cùng hắn.
Thân mình Lưu Y trở nên run rẩy, cô muốn kháng cự nhưng toàn thân cứ như bị yểm bùa, người đàn ông này mang một ma lực hoàn toàn làm lu mờ lý trí của cô, khiến cô không thể nhúc nhích, theo đó một đoạn ký ức chớp nhoáng hiện ra…
Lần này cô thấy mình đến một nơi có rất nhiều cây cối, hoang vu, buổi sáng cô vui vẻ đi đào khoai, chiều đến còn ra suối bắt cá, đi bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn, chính là người vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô…
Kia rồi! Gương mặt đó… cô muốn thấy nó…nhất định phải thấy được…
Một lúc sau, nhận ra người Lưu Y run lên, Quách Tử Tôn mới lưu luyến buông tha cô. Ngón tay dài rắn chắc miết dọc theo phiến môi mềm mại rồi lại trượt xuống cần cổ mịn màng, tinh tế của cô, giọng khàn đục, nhuộm đầy sự kích tình vang lên:
“Chỗ này…” Rồi tiếp đến vuốt ve vết sẹo mờ trên bờ vai trắng nõn, cho đến chiếc eo thon : “Và chỗ này…”
Cuối cùng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên hôn một cái, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng, thê lương: “Cả chỗ này nữa…có phải tôi làm em đau lắm phải không? Sau này tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em nữa.”
Đôi mắt Lưu Y mang theo tầng nước mơ hồ, dường như hình ảnh người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn ngưng đọng trong đôi đồng tử trong suốt của cô.
Cơ thể hoàn toàn chấn động.
Gương mặt cô vừa nhìn thấy trong ký ức đó…
Chính là Quách Tử Tôn!
...