...
Vương Cảnh Đình hất tà áo, đoạn vung tay chỉ vào đám người đang vây kín phòng, cười ngạo mạn:
“Thằng nhãi kia, mở mắt to ra, có nhìn thấy tình cảnh hiện tại của mày như thế nào không? Tốt hơn hết đừng ra điều kiện với tao mà mau giao con chip ra đây!”
Thật ra trước đó Vương Cảnh Đình rất sợ Sói Đen sẽ không đến, bởi lẽ Sói Đen đã biết giá trị thật sự của con chip, so với mạng của tên Phi Điểu này thật giống như nắm cát trên sa mạc, chỉ sợ sẽ để cho hắn tuỳ ý ném đi.
Nhưng khi thấy Sói Đen vì nắm cát này mà xuất hiện ở Long Điền, hắn đương nhiên hiểu tên Phi Điểu kia có giá trị uy hiếp như thế nào. Quả nhiên không uổng công hắn bán mạng chạy đến Hong Kong, cũng may là mấy năm qua hắn đã giúp Hải Lão làm không ít chuyện, cho nên lúc sa cơ lỡ vận mới có thể kiếm được chỗ dung thân.
Vì vậy lần này, bằng mọi giá hắn nhất định phải lấy được con chip. Không làm được vua đất Bắc thì hắn cũng phải làm Vương đất nam.
Sự uy hiếp của Vương Cảnh Đình một từ cũng không lọt vào tai Lưu Y, cô thong thả chỉnh lại áo khoác cho ngay ngắn, sau đó nhìn đến Tát Trấn Bang, khoé miệng cong nhẹ.
“Ông chủ Tát tôi không biết sau vụ này Tham mưu trưởng thất thế kia chia cho ông bao nhiêu, đó là chuyện làm ăn của hai người tôi không dám can dự vào. Tuy nhiên Sói Đen tôi cũng có nguyên tắc của mình, thứ tôi muốn nhất định sẽ đoạt được, nếu tôi không đoạt được thì người khác cũng đừng mơ có được. Đơn giản mà nói…”
Đến đây Lưu Y từ từ lấy con chíp từ trong chiếc bao tay da màu đen, hướng lên. Ánh mắt nâu loé lên một tia sắc bén, cười lạnh nói:
“Nếu không thả người, 100 tỷ đô này cũng sẽ biến mất ngay lập tức.”
“KHÔNG ĐƯỢC!” Vương Cảnh Đình hoảng hốt hét lớn, vẻ mặt kinh sợ đột bậc.
Cùng lúc, hai tên đàn em của ông ta tay đang đè lên vai Phi Điểu cũng rút súng ra, chĩa thẳng vào cô.
Trái lại thì đám người của Tát Trấn Bang không có hành động gì, ai nấy đều mang vẻ mặt kinh ngạc đến sững người, miệng há to, chỉ thiếu chút nữa thì rớt cằm xuống sàn.
100 tỷ đô? Đây là số tiền mà cả đời họ chưa bao giờ nghe tới, còn không hình dung được phía sau số 1 còn có bao nhiêu con số 0 nữa.
Đôi mày rậm rạp của Tát Trấn Bang nhíu lại, đúng là trước đó Vương Cảnh Đình đã tìm đến Hải Lão xin giúp đỡ, nếu như hắn không nói ra vụ con chip thì Hải Lão đã sớm ném hắn ra cửa từ lâu rồi, ai dám giữ lại một tên tội phạm mà Tổng thống lĩnh của Trung Quốc đang truy nã chứ.
Nhưng ở Hong Kong Hải Lão ai là nào? Đương nhiên không phải người để Vương Cảnh Đình có thể dễ dàng dắt mũi, cho nên mới ném ông ta đến chỗ của hắn, nếu không đúng như những lời ông ta nói, Tát Trấn Bang hắn đương nhiên sẽ tự tay tạo kết quả cho Vương Cảnh Đình.
Tuy nhiên, bây giờ hắn lại nghe từ chính miệng thằng nhóc kia xác nhận trên tay đang cầm con chip 100 tỷ đô, bỗng khiến hắn có chút lòng tin vào vụ giao dịch này. Kể cả nếu thất bại, thì thêm vài mạng người cũng chả ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của hắn.
Tên đàn em đứng cạnh Tát Trấn Bang, thấy hắn ta đưa điếu thuốc lên miệng liền vội vàng bật chiếc zippo ghé đến, Tát Trấn Bang hít một hơi dài, ngẩng đầu phả ra làn khói trắng, rồi thong thả ra lệnh:
“Thả người!”
“Không được! Sao lại thả? Phải chờ lấy được con chip đã chứ?” Vương Cảnh Đình như đĩa phải vôi, giãy nảy lên.
“Vương Cảnh Đình chẳng phải người ông cần gặp là Sói Đen sao? Bây giờ hắn đang ở đây, hàng cũng đang ở đây, ông còn cần tên vô tác dụng kia làm gì nữa? Lẽ nào ông coi thường Tát Trấn Bang tôi không giữ nổi tên nhóc Sói Đen đó sao?” Đôi mày rậm của Tát Trấn Bang nhíu chặt lại, hắn gằn lên từng từ đầy giận dữ.
“Tôi… tôi… đương nhiên không có ý đó! Chỉ là…cẩn thận vẫn hơn.” Gương mặt Vương Cảnh Đình trở nên khó coi, vừa lộ vẻ tức giận lại tràn ngập sự ức chế, hắn không ngờ bản thân có ngày lại bị một kẻ đầu đường xó chợ lớn giọng dạy bảo như vậy.
Sau mệnh lệnh của Tát Trấn Bang hai tên đàn em của Vương Cảnh Đình liền thu súng về, vội vàng đứng nép sang một bên. Phi Điểu từ dưới sàn chật vật đứng dậy, áo phông màu đen cũng không nhìn ra được đã thấm bao nhiêu máu, chỉ thấy hắn một tay ôm ngực, cắn chặt răng lết từng bước khó khăn.
Lưu Y khẽ hất hàm, nhìn thì giống như đang nhắc Phi Điểu mau mau rời đi, nhưng hắn hiểu đây là ám hiệu cho biết xe của cô đang đậu ở phía sau Long Điền, ý nói hắn hãy nhanh đến đó đợi cô.
Một lát sau, Tát Trấn Bang dụi điếu thuốc xuống chiếc gạt tàn đã chất đầy đầu lọc, hung dữ nói: “Nào! Bây giờ thì đưa con chip ra đây!”
Đoán chừng Phi Điểu đã an toàn di chuyển ra bên ngoài, Lưu Y liền lấy con chip trong bao tay đưa ra. Một tên đàn em của Vương Cảnh Đình liền lập tức đi tới, hắn ta chính là một hacker rất giỏi, được ông ta đưa từ Trung Quốc đến đây.
Tên đó nhanh chóng sử dụng các thiết bị đã chuẩn bị sẵn để tiến hành kiểm tra, không gian cùng lúc rơi vào trạng thái căng thẳng, ngột ngạt.
“Thế nào? Là thật hay giả?” Ánh mắt Vương Cảnh Đình dán chặt vào những dòng chữ kỳ quái đang hiển thị trên màn hình, liên tục hỏi tên hacker với vẻ mặt lo lắng, trên trán còn đổ đầy mồ hôi.
Tát Trấn Bang không nói bất cứ lời nào, nhưng tâm trạng thì không khác Vương Cảnh Đình là mấy.
Tận mấy phút sau tên hacker mới nuốt xuống một ngụm khí, bàn tay không ngừng di chuyển trên bàn phím, cẩn trọng nói:
“Tôi đã phá được bốn tầng mật khẩu, phải cần thêm một chút thời gian nữa, nhưng theo tôi nghĩ khả năng con chip là thật, vì hệ thống mật mã rất tinh vi, đây là kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới dùng để bảo vệ dữ liệu trong quân sự hoặc thông tin chính phủ.”
Nghe vậy cả Tát Trấn Bang và Vương Cảnh Đình mới thở phào một hơi, chỉ cần con chip là thật thì việc giải mã nó không cần phải lo nữa.
Lưu Y ở phía đối diện, có chút khẩn trương cất lời: “Ông chủ Tát, tôi có thể đi được chưa?”
Tát Trấn Bang nhấc thân hình to lớn đi đến chiếc kệ gỗ được ốp ở trên tường, lấy xuống chai rượu Macallan 185, dùng hàm răng chắc khoẻ, vàng khượm của mình mà bật nắp, sau đó rót một ít vào chiếc cốc thuỷ tinh, đoạn cười mưu mô:
“Tôi nghe nói cậu là người đã giết David? Bản lĩnh như vậy có muốn đến chỗ tôi không?”
Đám đàn em của Tát Trấn Bang nghe xong liền nhao nhao bất bình, không tin được là đại ca lại có thể mời thằng nhóc yếu ớt kia gia nhập vào bang phái của mình. Mấy tên thân cận còn lớn tiếng can ngăn, không ngừng dùng những lời lẽ xem thường để đánh giá cô.
Đợi ồn ào qua đi, Lưu Y nhìn vào Tát Trấn Bang, ánh mắt lạnh lẽo trả lời:
“Cảm ơn lời mời của ông, nhưng tính tôi rất lười nhác lại không chịu được việc ở một chỗ, cho nên không dám làm tốn thêm cơm của ông chủ đây.”
Dứt lời, Lưu Y cao ngạo sải bước rời đi..
Để lại phía sau những ánh mắt tràn đầy sát khí.
Ngay khi cô vừa ra đến chỗ tên hộ pháp, thì bất ngờ hắn túm chặt lấy cửa cuốn, kéo mạnh xuống một cái, hoàn toàn nhốt cô ở lại bên trong.
...