Chương 82: Chủ Động Gặp Mặt


...

Buổi chiều muộn Lưu Y mới về đến biệt thự, vừa bước vào đại sảnh liền trông thấy một đám người làm đang túm tụm xung quanh ghế sô pha.

“Tiểu thư cô về rồi sao?” Một người làm trông thấy Lưu Y liền nhanh chóng ra hiệu với đám người còn lại, rồi chạy tới trước mặt cô, cúi chào.

“Có cơm chưa? Tôi đói muốn chết rồi!” Lưu Y lắc qua lắc lại cái cổ nhỏ, dáng vẻ thực sự uể oải, cũng tại Quách Tử Tôn đáng chết, như hổ mang quấn chặt lấy cô không rời, báo hại toàn thân thể cô bây giờ đau nhức, chỉ muốn ăn xong rồi lên giường ngủ một giấc cho đã đời.

“Cơm đã nấu xong rồi! Chúng ta hãy cùng nhau ăn đi!”

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, khiến Lưu Y dừng ngay động tác, chầm chậm nghiêng đầu nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh.

Từ trên ghế sô pha đứng dậy là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, có dáng người cao thanh mảnh. Cô ta mặc một chiếc váy trắng mang phong cách tiểu thư tinh tế, mái tóc xoăn được cẩn thận vén vào sau vành tai, càng làm lộ rõ gương mặt mỹ lệ, yêu kiều.

“Cô ta là ai vậy?” Lưu Y hờ hững hỏi người giúp việc.

“Cô ấy…chính là tiểu thư Dư Uyển ạ!” Gương mặt người giúp việc có chút lúng túng, cẩn thận nhìn biểu hiện của cô nói.

Ánh mắt Lưu Y lóe lên một tia kinh ngạc.

Cô ta là Diệp Dư Uyển, người tưởng đã chết cách đây 12 năm trước đây sao?

Lúc này Lưu Y mới thực sự có chút để tâm đến cô ta.

“Cô là Dư Uyển, tiểu thư nhà họ Diệp?”

“Là tôi! Chào cô Lưu Y!” Cô ta từ từ bước tới, nở một nụ cười ôn hoà với cô.

Vẻ mặt tỏ ra bình thản, nhưng thâm tâm Dư Uyển lại không tránh khỏi bất ngờ.

Tuy rằng Lưu Y kia không phải mang dáng vẻ sexy quyến rũ như trong trí tưởng tượng của cô, nhưng lại quá đỗi xinh đẹp hoàn mỹ, nhất là ánh mắt sắc bén cùng khí chất băng cơ ngọc cốt khiến người đối diện phải ngưỡng mộ.

“Tôi đã nghe mọi người kể về cô, gặp rồi mới biết quả nhiên là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, chả trách Thống lĩnh lại si mê cô như vậy.” Giọng Dư Uyển trầm xuống, biểu hiện có chút đau lòng khiến người nghe không khỏi thương tâm.

Lưu Y trước sau vẫn lạnh lùng: “Cảm ơn!”

“Cô…chắc hẳn là đã nghe về chuyện của tôi rồi phải không? Cô đừng hiểu nhầm, tôi hôm nay đến đây chỉ muốn được trò chuyện cùng cô và muốn được biết ngài ấy sống như thế nào thôi, tuyệt đối không có ý cản trở hai người.”

Đột nhiên thái độ Dư Uyển trở nên khẩn trương cùng lời nói đầy ẩn ý khiến Lưu Y không hài lòng.

“Diệp tiểu thư có chuyện gì muốn nói thì cứ từ từ nói, nhưng mà dạ dày của tôi thì đang vội biểu tình, tôi phải đi ăn cơm cái đã.”

Lưu Y nhún vai mỉm cười một cái, rồi điềm nhiên đi thẳng vào trong phòng bếp.

Khỏi phải nói, bị Lưu Y phớt lờ, Dư Uyển tức đến đơ người, thêm vào đó lại bị đám người làm nhìn thấy, cô đành nở một nụ cười ôn hoà, vội vã bước theo sau.

“Lưu Y cô biết nấu ăn chứ?” Dư Uyển chủ động kéo ghế cho cô, vui vẻ hỏi.

“Tôi không có hứng thú với bếp núc, chỉ hứng thú với đồ ăn.”

“Tôi thì lại rất thích nấu ăn, từ lúc lưu lạc bên ngoài tôi đã phải tự mình làm tất cả những công việc nhà, cho nên bao gồm cả việc dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp, tôi cực kỳ thích.” Vừa nói Dư Uyển vừa đi vòng sang phía bên kia, cùng với mấy người đầu bếp đưa đồ ăn lên bàn.

“Diệp tiểu thư quả là nữ công gia chánh.” Lưu Y cười nhạt một tiếng, khen ngợi.

“Thế cô có sở thích gì không?” Dư Uyển ra điều thân thiết hỏi.

“Sở thích chính của tôi là tiền, có nhiều tiền ắt sẽ có thêm nhiều sở thích khác.”

Sắc mặt Dư Uyển chợt thay đổi, không nghĩ Lưu Y thế mà lại nói ra mục đích của mình trước mặt nhiều người như vậy, thế có khác nào thừa nhận bản thân vì tiền mà bám lấy Quách Tử Tôn?

Tuy nhiên thay vì tỏ ra khinh miệt, Dư Uyển lại dùng ánh mắt ca ngợi nhìn cô:

“Lưu Y tôi thật sự ngưỡng mộ cô, có thể vô ưu vô lo như vậy, đã thế lại còn được Ngài ấy hết mực quan tâm. Không như tôi, lúc nào cũng sống trong lo lắng mưu sinh, một người san sẻ nỗi buồn cũng không có.”

Dừng lại vài giây, khoé mắt Dư Uyển bắt đầu ngấn lệ.

“Nhưng dù sao cũng không thể trách ngài ấy được, chúng tôi xa cách nhau lâu như vậy, ngài ấy đương nhiên sẽ rất thiếu thốn tình cảm, khó tránh khỏi rung động nhất thời. Bây giờ tôi lại đột ngột quay trở về, chắc hẳn là làm cô khó xử lắm phải không?”

Dư Uyển vừa dứt lời Lưu Y liền có cảm giác như mọi sự tập trung đều đổ dồn vào cô vậy.

Cô ta nói như thế, là lỗi do cô đã quyến rũ Quách Tử Tôn sao?

Bà mẹ nó! Là đứa nào quyến rũ đứa nào chứ?

Diệp tiểu thư này thật không giống với cốt cách mà cô nghĩ, thà cứ như Diệp Thư Yến nói chuyện rõ ràng rành mạch, yêu ghét bộc lộ, còn hơn là cái kiểu mập mờ hòng lấy lòng thương hại của người khác thế này, chính là kiểu phụ nữ mà cô ghét nhất.

Lưu Y tay cầm đũa, nửa thật nửa đùa: “Không sao! Thêm người thêm vui.”

Nói xong cô chăm chú gắp đồ ăn trên bàn, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt khó coi của Dư Uyển.

Bầu không khí cũng lập tức chìm vào trong quỷ dị, mờ ám.

Ai mà không nhìn ra lời kia là có ý gì, chỉ kinh ngạc không hiểu tại sao Lưu Y lại có thể ngang nhiên nói ra một cách thoải mái như vậy, thật là một người phụ nữ đáng sợ.

Đến nước này thì Dư Uyển không còn lời nào để nói lại Lưu Y nữa, nên đành chuyển chủ đề, hai tay bưng bát súp từ chỗ của mình bước đến bên cạnh cô.

“Nào Lưu Y cô thử món này xem có ngon không? Là tự tay tôi nấu cho cô đấy!”

Mấy người làm lặng lẽ nhìn nhau, xem chừng đều bị dáng vẻ ngoan hiền của Dư Uyển làm cho khuất phục. Cũng phải thôi vì đây là lần đầu họ được trông thấy cảnh người phụ nữ danh chính ngôn thuận có đính ước với Thống lĩnh, lại đi cung phụng người tình của ngài ấy như vậy, thật là hiếm có.

Ngay lúc Dư Uyển bước đến gần, trong khoảnh khắc khi Lưu Y ngẩng đầu lên, cô liền trông thấy bát súp rơi khỏi tay cô ta.

Lập tức Lưu Y một tay túm chặt lấy lưng váy Dư Uyển, kéo mạnh cô ta về sau.

Choang———.

Bát súp rơi xuống sàn, vỡ tan.

Người làm ai nấy đều thất kinh, còn cho rằng Lưu Y cố tình đẩy Dư Uyển ra ngoài. Vội vàng chạy tới hỏi han:

“Tiểu thư cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

“Cô nhanh đi rửa tay đi! Để chỗ này chúng tôi dọn dẹp cho, cẩn thận không lại dẫm phải mảnh vỡ.”

Chỉ riêng Dư Uyển biết rõ, thân thể cứng nhắc không dám động đậy, vừa rồi Lưu Y đã lườm cô, cho thấy cô ấy hoàn toàn nhìn thấu ý đồ mà cô muốn sắp đặt.

Người phụ nữ này quả thật không đơn giản, phản xạ lại nhanh nhạy đến như vậy.

...