Chương 48: Bị Ép Đánh


...

Rất nhanh sau đó, Tát Trấn Bang từ sau bức bình phong lớn đi ra, cả người toát lên vẻ nham hiểm, đáng sợ.

Lưu Y cười lạnh một tiếng, miễn cưỡng bồi chuyện hắn: “Ông chủ Tát, chuyện này là thế nào? Không phải đã xác nhận xong rồi sao?”

Tát Trấn Bang vừa thong thả bước về phía cô, vừa lớn tiếng cười:

“Sói Đen, tao nói cho tên đó đi chứ có nói cho cho mày đi đâu? Mày nói xem, tao có thành ý như vậy mày lại không biết điều một chút nào, thật khiến người khác cảm thấy thấy ngứa mắt.” Nói đến đây Tát Trấn Bang liếc nhìn gã đứng ngay cạnh mình, ánh mắt đầy tà ác:

“Hay thế này đi, nếu như mày đánh thắng được Đại Mao tao sẽ thả mày ra ngoài.”

Chỉ chờ có vậy mấy tên đàn em nhất loạt reo lên phấn khích: “Đúng đấy! Đại ca ý này hay quá!”

“Đại Mao cho nó nếm thử cú đấm thép của mày đi!”

Đại Mao là một gã cao trên mét chín, thân hình to khỏe lực lưỡng, với thể trọng gấp ba lần Lưu Y. Hắn khoái trá nắm chặt hai tay, nghiêng đầu khởi động gân cốt, sau đó nhảy nhảy vài cái rồi khom người làm động tác lâm trận.

Lưu Y nhìn tình cảnh hiện tại trong lòng có chút lo lắng, con chip ban nãy cô đưa cho chúng chính là con chip cô lấy từ chỗ Quách Tử Tôn khi lần đầu gặp hắn, nói thẳng ra thì nó chính là con chip giả, được cô cài đặt thêm vài tầng mật khẩu mà thôi.

Không cần chờ ý kiến của Lưu Y, ngay lập tức gã hộ pháp này vung nắm đấm, trực tiếp hướng thẳng vào cô.

Lưu Y không ra đòn, chỉ nghiêng người né tránh, mỗi một nắm đấm của Đại Mao đều luân chuyển vị trí liên hồi, tuy thân hình to khỏe nhưng động tác của hắn lại rất dứt khoát và nhanh nhẹn.

Tát Trấn Bang ngồi trên ghế sô pha ở phía sau, trông thấy cảnh tượng như vậy liền hết sức kinh ngạc, vô thức lẩm bẩm: “Cái quái gì vậy? Tên này còn chưa hề di chuyển khỏi vị trí nữa?”

Lưu Y xoè tay, nắm chặt lấy nắm đấm của Đại Mao, chân mày nhíu lại nói lớn: “Ông chủ Tát! Tôi không muốn gây sự ở Long Điền, ông nên dừng tay lại đi!”

Thời gian lúc này không có nhiều cô không thể dây dưa với đám người bọn họ thêm được nữa, bởi vì trước đó Quách Tử Tôn đã cài đặt định vị theo dõi ở con chip, khi cô lấy được đã vô hiệu hoá nó.

Tuy nhiên lúc đến Long Điền cô đã khởi động lại định vị, mục đích là để Quách Tử Tôn có thể tóm cổ được Vương Cảnh Đình. Nói không chừng giờ này người của Quách Tử Tôn ở Hong Kong cũng đang trên đường đến đây rồi cũng nên.

Tát Trấn Bang như chó cắn càn, hung dữ gằn lên: “Đừng nói những điều thừa thãi, mau ra đòn đi!”

Đại Mao càng được đà, ấn chặt nắm đấm xuống người Lưu Y, biết không thể cản được bọn họ, cô ngay lập tức chuyển mình, bắt đầu tấn công.

Trong chớp mắt Lưu Y liền đạp chân vào thành cửa, bật người xoay một vòng trên không trung, mũi bàn chân như chiếc gậy sắt tạt một lực mạnh vào ngay cổ của Đại Mao, khiến cả cơ thể cao lớn của hắn bay ra xa.

“Rầm!”

Mấy tên đàn em của Tát Trấn Bang do không kịp né liền bị Đại Mao văng trúng người, cả thảy đều rủ nhau nằm sóng soài dưới sàn.

Tát Trấn Bang mặc dù không thể hiện ra mặt, nhưng thâm tâm hắn đã vô cùng dao động, bàn tay bất chợt run lên, ánh mắt đầy tà khí phóng thẳng về phía Lưu Y.

Ở thế bị kìm kẹp mà thân thủ và lối ra đòn của Sói Đen không những quá nhanh, mà còn quá mạnh. Chỉ với một chiêu đã khiến Đại Mao bị đánh ngã, quả thực không phải là hạng tầm thường.

Đại Mao chống tay bật dậy, ngay khi vừa ngồi lên, cổ hắn liền kêu "rắc" một tiếng, da thịt lõm sâu đúng vừa bằng kích cỡ của mũi giày, hắn nghiêng đầu như chết cứng tại chỗ.

“Đại Mao! Cổ... cổ... anh…”

Tên đàn em bị ngã dưới sàn lồm cồm bò dậy, mặt xanh tái mét, ú ớ không nói thành lời.

“A————.”

Đại Mao rống lên một tiếng thất thanh, gân xanh nổi chằng chịt trên khắp người, hiện rõ cả lên cái đầu bóng nhẫy dị dạng của hắn.

“Cổ… cổ của tao...cổ... ư...ư…”

Tát Trấn Bang lúc này không thể bình tĩnh thêm được nữa, hắn bật dậy khỏi ghế, điền cuồng hét lớn:

“Băm chết nó cho tao!”

Dứt lời, hàng chục tên đàn em của hắn hùng hổ lao lên, Lưu Y tỏ ra khá bình tĩnh, đôi mắt quét ngang một lượt, tựa như thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ. Bàn tay thon dài qua chiếc găng tay da từ từ cuộn lại, hình thành nắm đấm, để ngón giữa nhếch lên chừng 2 cm.

Với tình hình này cô không thể rút đi một cách êm đẹp rồi…

Trong tích tắc, động tác ra đòn của cô nhanh đến nỗi, đám đàn em của Tát Trấn Bang còn chưa cảm nhận được gì thì đã nằm vật ra sàn, đau đớn rống lên như lợn chọc tiết. Vài tên sau đó còn gượng dậy được, lao vội đi lấy súng.

Lúc này Tát Trấn Bang như thú dữ lên cơn, hắn hung hăng bước lên trước vài bước, lắc lắc cánh tay, rồi co chân đột ngột phi về phía Lưu Y. Cô nhanh như cắt nghiêng người qua bên phải, làm cú lên gối của Tát Trấn Bang đáp ngay vào cửa cuốn, một loạt âm thanh “ầm ầm” vang lên, chiếc cửa ngay sau đó cũng trở nên biến dạng.

Nhân cơ hội, Lưu Y bồi một cú vào sau gáy Tát Trấn Bang, hắn đau đớn nghiến chặt răng, xoay người lao về phía cô. Lưu Y vươn tay túm chặt lấy mái tóc trên đỉnh đầu của hắn, hai chân theo sự lao tới của hắn mà lùi về sau.

Tát Trấn Bang như con trâu bị giữ chặt sừng, điên cuồng hướng về trước ngực Lưu Y mà vung nắm đấm.

Cô chớp mắt vô hiệu hoá một tay hắn, bẻ ngược ra sau, đem Tát Trấn Bang ghì mạnh xuống sàn, tay còn lại khoá chặt cổ hắn, kéo ngược lên phía trên. Ánh mắt loé lên tia lãnh khốc…

Cô vốn không hề muốn can dự vào chuyện của đám xã hội đen, càng không dây vào Hải Lão, nhưng Tát Trấn Bang tội ác tày trời nếu hôm nay đã rơi vào tay cô thì xem như là thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.

Tát Trấn Bang! Nếu được đầu thai, kiếp sau hãy làm một người tử tế.

...