...
Uất Noãn Tâm vô tình lại đoán ra được nhiều chuyện, mỗi người đều có quá khứ, cho dù là Nam Cung Nghiêu, trong trí nhớ của anh chắc hẳn cũng có một khiến anh không thể quên được! Còn nữa, hai người chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh dịu dàng đối với ai, không quên được ai, không liên quan đến cô.
Chỉ là, lí trí thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng không kiềm được có chút chua xót.
Nam Cung Nghiêu cho ngựa ăn xong, đi về phía đối diện chuồng ngựa. “Chọn một con ngựa đi!”
“Hử? Tôi, tôi một mình cưỡi ngữa sao?”
Nam Cung Nghiêu nhíu mày lại, ám chỉ là, không lẽ có ý khác sao?”
Cả mặt của Uất Noãn Tâm đều đỏ hết, cô không có ý nào khác hết, chẳng qua cô chưa cưỡi ngựa lần nào hết! Đã vậy, trên truyền hình hay tiểu thuyết đều là nam chính và nữ chính là một cặp, cùng cưỡi một con ngựa, tự tại lang thang như trên thiên đường.
Bên trong tiểu thuyết quả nhiên toàn là thuốc độc!
Thực tế đâu được đẹp như vậy chứ!
Uất Noãn Tâm không biết chọn ngựa, đi xem một vòng, chọn một con ngựa có tâm tính tương đối hiền một chút. Vuốt ve lông nó, dáng vẻ nhìn cũng được. “Con này đi!”
Người trông coi ngựa trang bị sẵn tất cả, đỡ Uất Noãn Tâm lên ngựa. Đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa, ngày trước chỉ xem trên tivi, cảm thấy cưỡi ngựa là một việc rất nhẹ nhàng. Nhưng khi tự mình trải nghiệm, mới biết không đơn giản như vậy. Đại khái là cô không giữ được thăng bằng, lo lắng bị ngã xuống, chỉ biết nắm chặt lấy dây cương, ngồi yên trên yên ngựa, cả người cứng nhắc.
Nam Cung Nghiêu ngược lại rất ung dung, giống như những kỵ sĩ trong những bộ phim âu mỹ, dáng người thẳng, tôn quý đến bức người. Anh không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ bối rối của Uất Noãn Tâm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh tưa như làn gió thổi qua vậy.
“Không cần sợ, tôi ở phía trước dẫn dắt cô!”
“…” Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt. Anh nói nhẹ nhàng lắm, hai người cách nhau một đoạn, lỡ cô xảy ra chuyện, anh làm sao đến kịp lúc đế cứu cô chứ, vẫn là dựa vào chính mình thì hay hơn.
“Dùng nửa bàn chân đá vào, dáng người ngồi thẳng, giữ yên ổn định. Đừng giữ chặt quá, thái độ của cô có thể ảnh hưởng đến ngựa…”
Nhìn thấy cô lúng túng nắm chặt, Nam Cung Nghiêu chạy lui về một đoạn, đi song song với cô. Dùng roi da chọc vào eo cô. “Thả lỏng…ngồi thẳng…”
Cưỡi ngựa đối với cô mà nói giống như một trận đại chiến vậy, đâu giống như anh nói muốn thả lỏng là thả lỏng được đâu, yêu cầu còn cao đến vậy… Uất Noãn Tâm lúng túng đến mức muốn khóc, ai có thể cứu cô từ trên lưng ngựa xuống với…
...