...
Khi Ngũ Liên đến nơi, Uất Noãn Tâm ngồi ở bên đường, ôm lấy đôi chân, mặt chôn chặt vào đầu gối, cơ thể cuộn lại thành một cuộn nhỏ, cả người run lẩy bẩy.
Chân trần, đôi giày cao gót để kế bên, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, đáng thương như vậy. Đi đến gần, anh mới nghe thấy tiếng khóc thút thít nho nhỏ, anh ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài. “Nam Cung Nghiêu lại bắt nạt em nữa rồi hử?”
Uất Noãn Tâm chỉ khóc thút thít, không trả lời.
Anh vỗ vào vai cô. “Được rồi, đừng khóc nữa, nói cho tôi nghe, tôi giúp em dạy dỗ…..”
Lời vẫn chưa nói hết, cô đột nhiên lao vào trong lòng anh, suy sụp gào khóc lên. “Lương Cảnh Đường biết thân phận của tôi rồi…….anh ấy sẽ không thèm để ý tôi nữa rồi……….”
“Chuyện là như thế nào? Nói rõ ràng cho tôi nghe, ngoan, tôi ở đây……..” Anh nhỏ nhẹ dụ dỗ, Uất Noãn Tâm mới đứt quãng kể cho anh nghe những chuyện vừa mới xảy ra. “Nam Cung Nghiêu là tên cực kỳ khốn nạn, khốn nạn………….”
“Thì ra là như vậy, như vậy không phải tốt hay sao? Bản thân em không dám nói, anh ta giúp em nói ra.”
“Nhưng tôi không muốn như vậy, không phải để cho Nam Cung Nghiêu dùng cách này nói cho anh ấy biết, như vậy tổn thương đối với anh ấy rất lớn……….”
“Điều thực sự tổn thương anh ta, là sự thật, bất kể em dùng cách nào nói cho anh ta biết, cũng không thay đổi được sự thật em đã gạt anh ta, anh ta đều rất đau đớn…..”
“Nhưng mà…………tôi thật không nghĩ đến sẽ tạo thành kết cục như thế này…………tôi không muốn tổn thương anh ấy…….” Cô nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
“Được rồi, tổn thương cũng đã được tạo thành rồi, khóc cũng không có ích, nghĩ xem nên bù đắp như thế nào đi!”
“Bây giờ tôi đi tìm anh ấy?”
“Lúc này là lúc anh ta chịu tổn thương nhất, em đi tìm anh ta, cho dù nói như thế nào, anh ta cũng không nghe vào đâu. Trước hết cho anh ta một ít thời gian, để anh ta bình tĩnh lại chút…..” Anh dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt của cô, nở một nụ cười, cố ý cuốn hút cô. “Được rồi, không khóc nữa! Hôm nay khó có dịp không trang điểm thành xấu xí, tốt xấu gì cũng cho tôi nhìn lúc em đẹp nhất chứ, nếu không rất nhanh tôi sẽ quên mất đó…..”
“Hiện tại tôi thực sự không có tâm trạng nói đùa đâu…..”
“Vậy không nói đùa nữa, tôi đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ vui vẻ trở lại.”
Anh vươn tay kéo cô, cô lại không muốn. “Tôi rất mệt, muốn về nhà……..”
“Về nhà tiếp tục đối mặt với tên khốn Nam Cung Nghiêu, hay ở trong phòng khóc lóc một đêm hả? Có cần phải giày vò bản thân như vậy không? Nghe lời tôi, tôi sẽ khiến em vui vẻ trở lại.” Nhìn thấy cô vẫn còn do dự, Ngũ Liên dùng cách ôm một cô công chúa ôm chặt lấy cô, nhặt lấy đôi giày của cô, cùng nhau ngồi vào trong xe, nháy mắt với cô. “Yên tâm, tất cả giao cho tôi!”
…………..
Một tiếng sau.
Uất Noãn Tâm mới biết cái gọi là ‘nơi vui vẻ’ thì ra là quán bar, phòng VIP, bị hố một cú lớn, vội vàng bỏ chạy.
Ngũ Liên nắm lấy tay của cô, đợi phục vụ pha chế xong rượu, chỉ vào một ly rượu lớn nói: “Đây là Depth Bomb Cocktail, uống vào, đảm bảo em sẽ quên hết những chuyện không vui!”
“Anh muốn mượn rượu giải sầu, cho dù hôm nay quên đi, ngày mai vẫn nhớ rõ, cơ thể vẫn không dễ chịu được!”
“Em đừng có nhàm chán như vậy có được không? Hôm nay là ngày em đau buồn nhất. Tôi đảm bảo, qua đêm nay, tuyệt đối sẽ tốt hơn rất nhiều!” Anh đem một ly rượu to nhét vào tay cô. “Uống đi, phiền phức gì cũng quên hết.”
Uất Noãn Tâm không còn cách nào, do dự nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đổ hết vào trong miệng. Giờ phút này cô quá đau đớn rồi, thậm chí quên đi những rắc rối trong một giây cũng tốt. Đầu cô rất đau, không muốn nghĩ quá nhiều……
……………
Lại qua hết một tiếng đồng hồ, cốc rượu lớn đã trống không hết bốn cốc, Uất Noãn Tâm uống đến đầu óc choáng váng, hai tai đỏ lên, trong lồng ngực như có một luồng khí nóng đánh ập về trước, làm cho máu cô của sôi trào, rất xúc động. Nắm lấy áo của Ngũ Liên, say khướt cười nói: “Nói cho anh một bí mật, thực ra……thực ra tôi là vợ của Nam Cung Nghiêu………” “Ha ha” cười, say đến mắt lờ mờ. “Sao nào? Rất hâm mộ sao? Danh hiệu Nam Cung phu nhân nha……”
Đột nhiên miệng mím lại, khuôn mặt đau khổ. “Nhưng có ai biết, trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ……….Nam Cung Nghiêu là một tên đại khốn khiếp, đại ma vương, anh ta đối với tôi không tốt một chút nào………..chỉ, chỉ biết lợi dụng tôi……..tôi chẳng qua chỉ là công cụ lợi dụng……ha………công cụ lợi dụng…….oa oa………….mẹ, mẹ ở đâu? Con rất nhớ mẹ……..Noãn Tâm sống rất khổ sở…………..mẹ……….”
Ngũ Liên để mặc cô say rượu phát điên, lòng cô quá đau đớn rồi, nên để tất cả bộc phát ra, đè nén sẽ rất khó chịu.
“Này, anh nhìn rât quen mắt nha………..anh là ai?” Cô rất to gan vỗ vào mặt anh, kéo dài tiếng ‘ồ”, cười “hi hi”. “Tôi biết rồi, anh, anh là trai bao……….ha ha ha!”
Ngũ Liên suýt chút té ngã, cô đang say thật hay giả say hả? Còn dám nói anh là trai bao? Anh giống chỗ nào hả?
“Ha ha……..nhìn không tệ nha.” Cô cứ như đang kiểm tra chất lương sản phẩm, vừa nhéo vừa xoa vừa vỗ vào mặt anh. “Da mặt cũng rất tốt……….trắng nõn tuyệt vời, dáng người rất cao……….ưm………nhìn rất ngon lành……” Nói thế, còn liếm môi một cái.
“Đến đây…………để chị nếm thử……..”
Ngũ Liên dở khóc dở cười. Cô như vậy có được coi là làm loạn sau khi say không? Xâm phạm phụ nam đàng HSo? Anh mang cô đến đây uống rượu, vốn chỉ muốn cô phát tiết ra, một chút ý đồ khác cũng không hề có, cô đừng làm loạn nha!
“Đến đây đến đây, đừng trốn………..để chị thương yêu em nào………” Uất Noãn Tâm giữ lấy mặt anh, bĩu môi hôn lên. Một khuôn mặt đỏ như mông khỉ, hai cách môi sưng lên như bị luộc chín, hai mắt say lờ mờ, muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu, nhưng lúc hôn cô, Ngũ Liên cảm thấy nhịp tim mình như dừng lại một giây.
Nghẹt thở………..
Cô uống say rồi, tinh thần không tỉnh táo, không lẽ anh cũng uống say rồi sao? Anh nên đẩy cô ra mới đúng.
Nhưng mà, tay chân anh giống như bị khóa chặt, không thể động đậy, hơn nữa còn mềm nhũn ra.
Chỉ còn lại nhịp tim đang đập.
Bình bịch…….bình bịch……….bình bịch…….
Anh còn có chút mong đợi nụ hôn này.
Bốn cánh môi sắp chạm vào nha, anh thậm chí còn nhẹ nàng nhắm hai mắt lại.
Nhưng ngay lúc quan trọng nhất, đầu Uất Noãn Tâm quẹo qua một bên, hôn mê ngã xuống bờ vai của anh.
Ngũ Liên cười khổ, không biết là thất vọng nhiều hay tuyệt vọng nhiều, điều duy nhất có thể xác định là, anh thực sự cảm thấy thất vọng.
Bởi vì đã bỏ nhỡ nụ hôn này……………
...