Chương 127: Bằng không tôi theo đuổi em?


...

Qua hai ngày, Uất Noãn Tâm đi thăm Lương Cảnh Đường, sức khỏe của anh đã không có gì đáng ngại, đi ra một đoạn đường ngắn của một con hẻm nhỏ, một chiếc xe thể thao màu bạc đang nghêu ngao chạy trên đường, ngang tàng đậu ngay trước mặt của Uất Noãn Tâm, bên trong thò ra một cánh tay, mở cửa xe, lộ ra bộ mặt yêu nghiệt đang cười của Ngũ Liên. “Người đẹp, lên xe!”

Uất Noãn Tâm nhịn không được bật cười, cũng không hỏi nhiều, liền lên xe anh, để mặc anh chạy ra ngoại ô, đến một không gian độc lập với thế giới bên ngoài, phong cảnh tuyệt đẹp của quán coffee hướng ra biển. Bên ngoài cửa sổ là bầu màu xanh thẩm vô tận của biển, mùi gió biển thơm ngát, bên trong quán lặp đi lặp lại những bản ballad nhẹ nhàng, không thể tả được sự thoải mái này.

Người tiền, quả nhiên biết hưởng thụ.

Uất Noãn Tâm mở miệng trêu chọc trước. “Hôm nay sao lại trùng hợp vậy? Không phải anh theo dõi tôi chứ?”

“Bổn thiếu là loại người đó sao? Đi thăm Lương Cảnh Đường, vừa hay gặp được em.

“Anh không giống người có lòng tốt như vậy!”

“Vậy tôi giống cái gì?”

“Con chồn!”

Đây là lần đầu tiên anh nghe người khác hình dung bản thân, Ngũ Liên cười “He he”. “Ở trong mắt em tôi vô cùng giống sao? Này cô gái! Dẫu sao tôi cũng là một thiếu gia con nhà giàu có, đàn bà con gái mê mẫn tôi có thể sắp hàng dài từ Đài Loan đến đại lục đó.”

“Tôi biết rõ! Dựa vào khuôn mặt nghênh ngang gạt người này, thực sự đã gạt không ít con gái nha!”

“Tại sao lại biến thành nghênh ngang gạt người rồi? Trong miệng của em không được một chữ tốt hay sao?” Người phụ nữ dám chế giễu như vậy, không hề cho anh chút mặt mũi nào, chỉ có cô là người đầu tiên. Điều kỳ lạ là, khi anh nghe vào lại không thấy chói tai, ngược lại có chút thưởng thức, thích cùng cô đấu võ mồm.

“Được được được! Vẻ đẹp của anh so với Phan An, còn đẹp hơn nhiều có được chưa? (Phan An còn có tên là Phan Nhạc là một nhà văn học của Trung Quốc thời Tây Tấn, được mệnh danh là người đàn ông đẹp của thời cổ đại.)” Uất Noãn Tâm tức cười. Thực ra mắt cô đâu có mù, biết rằng diện mạo của người đàn ông trước mặt vô cùng nổi bật, tỉ mỹ quan sát ngũ quan, so với Nam Cung Nghiêu còn đẹp hơn. Lúc mỉm cười, đặc biệt đẹp, ngay cả khóe mắt cũng nhếch lên theo, cực kỳ tỏa sáng.

“Tôi vẫn thích nghe anh nói móc tôi hơn!”

“Thật khó lấy lòng!”

Hai người tôi một câu anh một câu, lấy bản thân và đối phương mang ra trêu chọc, nhìn nhau cười đùa, không khí hài hòa.

“Nói thật nha, anh làm sao có thể xuất hiện khéo đến vậy chứ?”

“Tôi có linh cảm, hôm qua em đến thăm bệnh, cho nên tôi vẫn một mực ở trước cửa đợi em! Mắt em cứ nhìn về phía trước rồi đi qua, tôi vẫn còn chút đau lòng đó nha!”

“Linh vậy sao? Không đi mua vé số thật quá uổng phí nha!”

“Số tiền trúng vé số nhỏ bé vậy, đáng để Bổn thiếu tốn sức nghĩ đến sao?”

“Cứ cho là anh nói thật đi, anh tìm tôi để làm gì?”

“Tìm em cũng phải có lý do sao? Muốn thấy em không cho sao? Bằng không em cho tôi một cơ hội đi, để tôi theo đuổi em!”

“Tôi tự nhận mình không có sức hấp dẫn đó!”

“Làm sao không chứ? Nếu không phải….” Ngũ Liên không tiếp tục nói. “Tôi có thể sẽ lấy em!”

“Làm gì có ‘nếu như không’ nhiều vậy, Ngũ gia tuyệt đối không chấp nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn, gây tổn hại danh dự.”

“Trận thiêu đó đã thiêu em trở nên thông minh rồi đó, lúc trước đầu óc thật ngu ngốc!” Ngũ Liên không muốn cô nghĩ nhiều, chuyển sang đề tài khác. “Hai ngày này sao rồi? Ý tôi là…..em và Nam Cung Nghêu đó.”

“Còn như thế nào chứ? Xem như người xa lạ thôi.” Uất Noãn Tâm cười khổ.

“Mỗi ngày sáng chiều đều đụng mặt nhau, là một chuyện không hề dễ dàng! Em thực sự vẫn chịu đựng được.”

“Không chịu đựng được thì làm sao chứ? Trong cuộc giao dịch này, tôi vĩnh viễn ở trong trạng thái bị động, anh ta không ép buộc tôi đã may rồi! Không nói những chuyện này nữa, hai ngày này lại nhìn thấy tin tức của anh và người mẫu quốc tế hẹn hò trên TV, không ít diễm phúc nha!”

“Là diễm phúc của cô ta không ít đó chứ!Chỉ cần hầu hạ hai đêm, hưởng được mười triệu, cộng thêm hợp đồng ba năm quảng cáo sản phẩm của thương hiệu cao cấp, coi như cô đã cũng đã nhận được!”

“Hai người chia tay rồi sao?”

“Không quen nhau thì lấy đâu chia tay hử? Phải hiểu là ‘thuận theo nhu cầu’, ‘đến trong vui vẻ đi trong hòa bình’ có lẽ thích hợp hơn. Thời buổi này, làm gì còn tình yêu chân thật! Đều là gạt con nít thôi! Đàn bà thích tiền của tôi, tôi cần thân thể của họ, giao dịch công bằng, đôi bên đều có lợi, không tốt sao? Nói chuyện yêu đương mệt chết người!”

“Anh hiện tại còn nhàn nhã, đợi khi anh gặp được khắc tinh, sẽ thê thảm cho coi.”

“Nói đến khắc tinh, tôi cảm thấy em chính là khắc tinh của tôi! Sao nào? Có muốn vì những người đàn bà bị tôi ức hiếp qua đòi lại công đạo cho bọn họ, khắc tôi không?”

“Tôi làm gì có khả năng đó chứ? Anh không khắc tôi thì đã không tồi rồi!”

“Ai khắc ai vẫn còn rất khó nói.” Ngũ Liên nhấp môi một ngụm coffee, ánh mắt nhìn về phía biển xa xăm. Một lúc sau, quay đầu lại, hiếm khi nghiêm túc nói. “Em cũng được coi là người bạn giới nữ đầu tiên của tôi. Ở cùng với em rất thoải mái, muốn nói gì thì nói.”

“Điều này là do anh đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Tôi tỏ vẻ lấy làm vinh hạnh!”

“Đồ ngốc….” Ngũ Liên vươn tay ra, yêu thương xoa đầu của cô, có lúc rất muốn ôm cô, yêu thương cô. Nhưng anh biết rõ, hai người họ là không thể. Vì không muốn tổn thương cô, giữ ở khoảng cách bạn bè là tốt nhất rồi. Có lẽ có một ngày, anh có được cô, sẽ phát hiện cô và những người đàn bà khác đều như nhau, không còn trở nên đặc biệt, anh không hy vọng mất đi người bạn nữ giới duy nhất này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ bầu không khí thoải mái, trên màn hình tên của Nam Cung Nghiêu đang nhấp nháy, nụ cười của Uất Noãn Tâm trong chốc lát đông cứng lại.

Thấy cô nửa ngày trời không nhúc nhích, Ngũ Liên chủ động giật lấy. “Không cần nhận điện thoại đâu!”

“Đừng mà!” Uất Noãn Tâm giật lại điện thoại. Tính tình của Nam Cung Nghiêu không tốt, cô không muốn chọc giận anh. Hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại. “Alo!”

“Ở đâu!” Giọng nói của anh bá đạo lạnh băng, cứ như cô là nô lệ của anh.

“Bên ngoài!” Uất Noãn Tâm làm động tác im lặng với Ngũ Liên.

“Chổ nào?”

“Tôi không biết ở đây là đâu, có chuyện gì sao?”

“Cô ở cùng với ai?”

Hô hấp của cô hơi ngừng lại, nén tránh câu trả lời. “Bạn bè.”

“Bạn bè nào?”

“Anh không quen biết!” Cô nhìn thấy Ngũ Liên có hơi khinh miệt cô, có chút xấu hổ. Nhưng trước mắt, cô không muốn làm bất kỳ chuyện gì châm ngòi phát nổ quả bom Nam Cung Nghiêu này.

“Buổi tối có một buổi tiệc, tôi đến đón cô?”

“Không cần! Tôi tự mình về!”

“Cô chắc chắn!” Giọng nói của anh có một tia phập phồng, Uất Noãn Tâm ngửi thấy được hơi thở của nguy hiểm, nhưng vẫn cứng đầu nói ‘ưm’. Tiếp theo đó, điện thoại bị ngắt máy, cô không khỏi có chút kỳ quái.

Thứ nhất Nam Cung Nghiêu rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho cô, thứ hai anh nhiều lần hỏi tình hình cụ thể, thứ ba chủ động đề nghị đến đón cô, lại càng không bình thường rồi.

Không lẽ, anh ở gần đây sao?

...