Chương 146: Anh ghen sao?


...

Uất Noãn Tâm gặp chiêu nào đỡ chiêu đó, tràn đầy tự tin. “Tôi chỉ nói vậy thôi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Anh cũng sẽ không bởi vì tôi cổ vũ mà vượt rào, cũng không bởi vì tôi ngăn cản, không ra ngoài léng phéng!”

“Xem ra, cô rất hiểu tôi!”

“Như nhau thôi!”

“Tôi có thể hiểu, cô đang ghen không?”

Uất Noãn Tâm cường điệu cười lên vài tiếng. “Vậy thì anh đã sai rồi, tuyệt đối không có! Nếu như có thể tùy tiện nói ghen là ghen, vậy anh chấp nhất chuyện tôi và Lương Cảnh Đường không buông, không phải là điên cuồng ghen tuông sao?”

Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu trầm xuống, giống như màn đêm âm u trước khi mưa to gió lớn ập đến, mây đen ngày càng dày đặc.

Bởi vì, hai chữ ‘ghen tuông’, làm anh đau đớn.

Mấy ngày này, biểu hiện rối loạn của anh đối với việc Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường ‘ngoại tình’ tìm một cách hiểu hợp lý, có lẽ sự xúc phạm đối với tôn nghiêm của người đàn ông là lý do chủ yếu nhất. Đến khi cô hỏi anh có phải đang ‘điên cuồng ghen tuông’, anh không cách nào phủ nhận.

Càng buồn cười hơn nữa, trong chớp mắt anh cảm thấy bị nói trúng tim đen.

Nhưng mà, anh vì cô mà ghen tuông, làm sao có thể chứ?

Địa vị cô trong lòng anh, chẳng qua chỉ là một con cờ tham lam xảo quyệt, anh trước giờ vô cùng kinh miệt, ghen tuông quả thật quá hoang đường mà!

Trong lòng anh cực lực phủ nhận, cũng đè nén lửa giận, anh quyết không để cô ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân, càng không thể ở trước mặt cô để lộ ra ngoài!

Anh nở nụ cười mỉa. “Cô cho rằng bản thân xứng sao?”

Chỉ một câu đơn giản, bảy chữ, lại có sức sỉ nhục cực lớn. Uất Noãn Tâm chán nản. Cô không xứng, nếu được thì anh cũng đừng có dây dưa không dứt trong chuyện này! Người cố chấp trong chuyện này là anh, người nói cô không xứng rồi tức giận cũng là anh, rốt cuộc anh muốn sao đây? Mỗi một câu nói, mỗi một chuyện đều muốn chiếm ưu thế sao?

Thôi kệ! Nói lý với loại người này, cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữ cô cũng không bao giờ thắng nổi.

Cô gọi phục vụ mở TV, theo phép tôn trọng, cũng phải nói một câu giải thích với Nam Cung Nghiêu. “Mỗi ngày tôi đều xem chương trình pháp luật này, thời gian cũng sắp đến rồi.”

Còn năm phút nữa mới phát sóng, kênh quốc tế đang giới thiệu một sản phẩm của Nam Phi, đó là một vòng cổ bằng Sapphire được các bậc thầy kim hoàn nổi tiếng nhất thế giới mất mười năm để làm ra.

Mặc dù Uất Noãn Tâm không phân biệt được các loại đá quý, nhưng loại đó quý cao cấp này, vừa nhìn có thể nhận ra được, từ đường nét, ánh sáng đến tạo hình, đều lộ ra được một sự sang trọng tuyệt vời. Hấp dẫn cô nhất đó là mặt dây chuyền, tạo hình độc đáo hai con thiên nga trong một trái tim, vừa nhìn đã thích rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của cô sáng lên, Nam Cung Nghiêu nói một câu chế giễu. “Tôi cho rằng, cô rất thanh cao, rất khinh bỉ những thứ này chứ!”

Đồ trang sức trong nhà chất đống, từ trước đến giờ chưa thấy cô đeo, cho rằng cô không đếm xỉa đến, thì ra ‘chí hướng rộng lớn’ (tức tràn đầy tham vọng). Ngay cả trân châu giá cả mấy chục triệu không để trong mắt, chỉ có hứng thú với thứ trị giá vài trăm triệu, tham vọng của cô cũng lớn thật!”

“Thực sự rất đẹp mà…..”Uất Noãn Tâm hoàn toàn không thể rời tầm mắt. Cô đối với những thứ này không có hứng thú, nhưng đàn bà trời sinh hay bị những thứ đẹp đẽ hấp dẫn. Cho nên có lúc, đàn bà vì những thứ xa xỉ hy sinh vài thứ, cũng là đều dễ hiểu.

Một nhân viên nhỏ bé như cô không thể mua nổi, dùng mắt nhìn cho đỡ thèm cũng tốt!

Nam Cung Nghiêu cố ý phá hư sự thích thú của cô, đứng dậy rời khỏi. “Đi thôi!”

“Nhưng, nhưng chương trình pháp luật vẫn chưa phát sóng mà….”

“Hứng thú của cô đã không còn ở trong tiết mục đó rồi!” Anh cũng không quay đầu lại, bước đi khá thanh lịch.

Uất Noãn Tâm lưu luyến nhìn trước vòng cổ, chầm chậm chạy theo sao.

…………

Có sự âm thầm giúp đỡ của Lương Cảnh Đường, quân số của ‘nữ ma đầu’ không ngừng giảm nhanh, còn quân số của Uất Noãn Tâm ngày càng lớn mạnh. Rất nhanh có khả năng kháng địch, tỷ lệ hiện tại là năm năm. Công việc cảng ngày càng thuận lợi, từ từ cô cũng không cảm thấy ở Hoàn Cầu là một loại giày vò.

Buổi sáng vừa đi làm đã thấy vẻ mặt uể oải của Trần Nhiên, Uất Noãn Tâm mang cho cô ấy một ly coffee, quan tâm hỏi: “Buổi tối lại xem phim Hàn phải không?”

“Không phải! Buổi đấu giá đó! Là cái vòng ‘thiên nga chi tâm’ lần trước cô nói, tối hôm qua bán đấu giá với giá trên trời.”

“Đợi đã…..” Uất Noãn Tâm vỗ ngực cường điện hít mạnh vài hơi. “Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, cô nói đi!”

Đến khi cô ấy báo ra con số, cô vẫn không kiềm chế bản thân than lên một tiếng. “Một trăm hai mươi triệu sao?”

“Đúng vậy! Đá quý cao cấp, giá thấp nhất cũng tám mươi triệu! Người mua cô cũng biết đó….” Cô thần bí nở nụ cười hề hề, thốt ra hai chữ. “Tổng, tài!” Đủ oai phong chưa?”

Anh ư? Uất Noãn Tâm sững sốt. Tại sao anh lại đột nhiên có hứng thú với trang sức nhỉ? Không lẽ bởi vì hai ngày trước cô vô ý đề cấp đến sao? Không phải mua cho cô chứ?

Nhịp tim chậm đi một nhịp!

Nhưng nghĩ lại, anh làm gì tốt đến vậy! Chắc mua về cho ong bướm bên ngoài của anh thôi, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.

Mặc dù cứ nói với chính mình, Nam Cung Nghiêu không thể có lòng tốt mua tặng cho cô như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, Uất Noãn Tâm cũng không thể kiềm chế mơ mộng của mình. Mỗi khi trở về phòng, trước khi mở đèn, đều rất vô sỉ mơ mộng, ‘thiên nga chi tâm’ đang nằm trên giường của mình.

Nhưng mà, một ngày…..

Hai ngày……

Ba ngày……

Chuyện cô mong đợi đã không xảy đến.

Thực ra cô cũng không thực sự muốn sợ dây chuyền đó, chỉ vì Nam Cung Nghiêu là người mua, cảm thấy bản thân cũng có chút liên quan, nên mới có sự chờ đợi phi thực tế như vậy.

Ngày thứ năm, cuối cùng cô nhịn không được, chủ động gõ cửa phòng Nam Cung Nghiêu, rón rén bước vào. Lưỡng lự hơn nửa ngày mới mở miệng. “Nghe nói……nghe nói anh đã mua ‘thiên nga chi tâm’?”

“Đúng!” Nam Cung Nghiêu đang làm việc, tùy tiện đáp trả cô một câu.

“Tôi có thể xem một chút được không?”

“Ở trên ghế sofa đó.”

Sợ dây chuyền một trăm hai mươi triệu có thể tùy tiện quăng trên sofa sao? Uất Noãn Tâm thật có loại kích động thay anh bảo quản. Nhưng anh có hoài nghi cô là kẻ có lòng chiếm làm của riêng không?

Cẩn thận mở hộp ra, đá quý tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng của màu sắc, đẹp đến nỗi muốn chọt mù mắt cô. Đẹp quá đẹp quá đi…..cô đặt trên lòng bàn tay thưởng thức rất lâu, thích đến nỗi không nỡ buông tay.

Cho đến khi…..

...