...
Thời gian như bóng câu qua khe cửa, nhoáng cái đã tới tháng bảy.
Bởi vì phủ Kinh Triệu kịp thời tróc nã người mang bệnh dịch, trận ôn dịch này cuối cùng cũng không ập xuống Trường An.
Cùng lúc đó, trong kinh xảy ra một chuyện lớn.
Bệnh tim của Trịnh kinh triệu lại lần nữa phát tác, sau khi biết được không có biện pháp trị tận gốc chỉ có thể tĩnh tâm tu dưỡng liền thừa dịp lần này Lục Yến lập công, đưa ra quyết định từ quan.
Ngày 7 tháng 8, Lục Yến ngồi lên vị trí Kinh Triệu phủ Doãn.
24 tuổi, tay cầm quyền cao, quan cư tam phẩm.
Tuổi trẻ khiến người ta hâm mộ.
Mà Lạc Dương bên kia, chứng cứ thứ sử Diêu Tranh cùng Đột Quyết cấu kết vô cùng xác thực, xét nhà, tội liên đới, cả tộc Diêu thị bị treo trước cửa thành, vàng bạc tài bảo trong phủ, tất cả đều trở về kinh đô.
Lục hoàng tử tự thỉnh đi Lạc Dương trị dịch, nghĩa cử này tuy phấn chấn dân tâm nhưng trên đường đi trị dịch, Lục hoàng tử lại bất hạnh nhiễm phải ôn dịch, đại phu dẫn đầu cả ngày lẫn đêm chạy theo sau mà bảo hộ mệnh của hắn.
Thánh nhân nghe nói việc này dù chưa triệu hồi hắn ta cũng ra lệnh đưa viện chính Thái Y Thự đi Lạc Dương.
Hứa hoàng hậu ở trong điện An Hoa thở dài một hơi......!
Từ một khắc Công Bộ thượng thư bị cách chức truyền ra, Chiêu di nương ở Lý phủ tựa hồ càng được thêm sủng ái, ngày ấy Hà Uyển Như sảy thai, khóc đến tê tâm liệt phế, mắng to Chiêu di nương là đồ hồ mị tử, Văn thị đau lòng tôn tử cũng ở một bên hát đệm.
Lý Đệ thấy Văn thị thương tâm rơi lệ, không thể đổ thêm dầu vào hỏa, đành phải nhận lời Hà Uyển Như sẽ cho nàng ta thêm một hài tử, đồng thời kêu nàng ta không được đổ oán gián lên người Chiêu di nương.
Lý Đệ sở dĩ sủng ái Chiêu di nương chính vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất, tự nhiên là bởi Chiêu di nương có công phu của hồ ly tinh, quả thực khiến nam nhân mê muội, thứ hai, Chiêu di nương là người của Hứa hậu, mật tin từ Lan Ninh uyển truyền ra đâu phải chỉ có một hai phong, Lý Đệ sủng ái nàng ta, thân cận nàng ta khác gì biểu hiện trung thành với Hứa hậu đâu.
Thứ ba, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, hắn muốn vị trí Công Bộ thượng thư.
Nhã viện u tĩnh, sáng sớm những tia nắng đầu ngày tiêu sái tiến vào phòng, Thẩm Nhiễm xốc chăn màn lên, lê giày xuống đất.
Thanh Lệ hầu hạ nàng rửa mặt, "Sắc mặt cô nương có chút tái nhợt, có cần dùng chút phấn không ạ?"
Thẩm Nhiễm lắc đầu.
Đúng lúc này, một tì nữ tên Quất Diệp vội vàng chạy tới.
Thẩm Nhiễm từ trong gương đồng nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, bình tĩnh nói: "Nói đi." Hai chỗ sân kia ngày ngày đều không khác gì hát tuồng.
Quất Diệp hít sâu một hơi, nói: "Hôm qua Hà di nương bị bệnh, một đêm sốt cao, vừa rồi lang quân đi thăm nhưng kia Chiêu di nương đột nhiên nháo lên muốn ăn bánh đậu đỏ......"
Thanh Lệ nói: "Nói tiếp."
Quất Diệp rũ mi nói: "Lang quân cưỡi ngựa đi chợ phía đông rồi ạ."
Ánh mắt Thanh Lệ cứng lại, lập tức xoay người nhìn cô nương nhà mình.
Những việc này, trước kia không ít lần Lý Đệ làm vì Thẩm Nhiễm.
Hồi tưởng lại lúc phủ Vân Dương hầu còn chưa xảy ra chuyện, đừng nói là đi chợ phía đông mua cái gì mà đậu đỏ, chỉ cần Thẩm Nhiễm chớp mắt nhiều thêm một lần Lý Đệ cũng phải đến nâng mặt nàng, kỹ càng kiểm tra một phen.
Nhớ rõ có một năm vào đông, Thẩm Nhiễm bị nhiễm phong hàn.
Thẩm Nhiễm không muốn lây bệnh cho hắn, nên sáng sớm liền phái người báo hắn không cần lại đây, nào biết Lý Đệ một hai phải tự mình chiếu cố nàng, đút thuốc, lau mình đều là tự tay làm lấy, Thẩm Nhiễm bảo hắn đi, hắn càng phải ở lại.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Lý Đệ bắt đầu hắt xì ho khan, Thẩm Nhiễm lại dần dần tốt lên.
Thẩm Nhiễm hỏi hắn có khó chịu hay không.
Hắn nói, đáng giá.
Không thể không nói, Lý Đệ người này giống như trời sinh đã biết dỗ dành nữ nhân, tướng mạo tuy không tính là tuấn mỹ vô song, nhưng cặp mắt thâm tình chân thành kia sẽ làm nhiều người lầm tưởng hắn rễ tình đâm sâu, ánh mắt giống như một thanh lợi kiếm, dễ như trở bàn tay là có thể công phá tâm phòng tuyến của nữ nhân.
Thanh Lệ vẻ mặt lo lắng, lẩm bẩm nói: "Cô nương......"
Thẩm Nhiễm kéo vành tai, đối diện với gương đồng đeo khuyên tai, thấp giọng cười nói: "Không sao." Là Lý Đệ dạy nàng, hoá ra, dù đáy mắt toàn ý cười cũng có thể là lừa gạt.
Sẽ không có người nào đáng giá để nàng tin tưởng lần nữa.
******
Buổi chiều, Thẩm Nhiễm đi một chuyến tới chợ phía tây.
Đẩy cửa Bách Hương, đi vào trong vừa lúc nhìn thấy Thẩm Chân khom người xử lý hoa cỏ.
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước, đặt hai trương khế đất tới trước mặt Thẩm Chân.
Thẩm Chân cầm lên, kinh ngạc nhìn Thẩm Nhiễm, "Đại tỷ, đây không phải......"
"Phải, của hồi môn tỷ đã lấy về được, lần trước nghe muội nói muốn mở cửa hàng trà đạo ở chợ phía đông bên kia, ta thấy vị trí hai gian cửa hàng này không tồi."
Thẩm Chân tiếp nhận, nhìn thoáng qua nói: "Vị trí này thật sự rất tốt."
Thẩm Nhiễm nhìn hai má nàng ẩn hiện má lúm đồng tiền nói: "Cho muội, cầm lấy đi."
Thẩm Chân tuy không muốn lấy bạc của Lục Yến, nhưng cửa hàng Thẩm Nhiễm cho nàng lại không chút kháng cự.
Thế cho nên sau khi Lục Yến nghe được việc này lập tức kéo lỗ tai Thẩm Chân chất vấn: "Tóm lại là nàng coi ta như người ngoài, đúng không?"
Thẩm Nhiễm ngồi xuống, tự mình rót đầy một chén nước, hỏi: "Còn giải quyết được?"
Thẩm Chân nói: "Tiền bạc trên tay muội tích cóp cũng khá ổn rồi, đang tính mời Lỗ quản gia làm việc cho nhà chúng ta trước kia trở về, kêu hắn giúp đỡ xử lý."
Thẩm Nhiễm gật đầu, "Như vậy cũng tốt, rốt cuộc không thể đều tự thân làm mọi chuyện.
Có cần điều gì muội cứ việc nói với ta."
Tiếng kẻng vang lên, Thẩm Nhiễm hồi phủ, nàng mới vừa bước vào cửa, đã thấy hai tỳ nữ quay đầu liền chạy, một người chạy nhanh hơn chút, một người khác bị nàng trực tiếp ấn xuống.
"Ngẩng đầu lên, nói, vì sao thấy ta liền chạy?"
Tỳ nữ chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Thẩm Nhiễm liền trực tiếp quỳ xuống, "Phu nhân thứ tội, phu nhân phạt nô tỳ đi!"
Đến tội còn chưa định đã thỉnh phạt, ý đồ kéo dài thời gian không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Nhiễm lập tức đi qua người nàng ta, trở về sân viện của mình.
Nàng vén rèm lên, đi vào nội thất, vẫy tay, sương khói bốc lên từ lư hương có chút sặc mũi.
Thẩm Nhiễm ngồi lên trên giường nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện chỗ nào kỳ dị, lại trong nháy mắt cúi đầu, hô hấp đột nhiên cứng lại.
Tức khắc che miệng lại, nôn khan.
"Cô nương làm sao vậy?" Thanh Lệ khẩn trương nói.
Lòng bàn tay Thẩm Nhiễm đều đang run rẩy, nàng chỉ vào giường nói: "Mau chóng thay hết đệm chăn này đi, ngay lập tức!"
Thanh Lệ theo tiếng nhìn lại.
Phát hiện trên gối ngọc không chỉ nhiều ra mấy sợi tóc, trên đệm chăn có lưu lại dấu vết son phấn.
Thanh Lệ gọi người trong viện tới, cả giận nói: "Vừa rồi có ai tới đây?"
Người quỳ đầy đất hoặc là liên tiếp lắc đầu, hoặc là nói bản thân quá mót, không thì cũng nói tới phòng thái phu nhân hầu hạ, tất cả mọi người đều tìm được đủ thứ lý do.
"Viện này ai là chủ tử?" Thanh Lệ nói.
"Được rồi." Thẩm Nhiễm nhìn về phía bọn họ, che lại ngực nói: "Các ngươi đều đi xuống đi."
Sợi tóc, phấn son, cả phòng sặc mùi hương, không có một thứ nào không thuyết minh Chiêu di nương và Lý Đệ mới vừa rồi ở trong phòng Thẩm Nhiễm làm chuyện đó......!Có lẽ Lý Đệ chỉ vì hai chữ kích kích, cũng không phải muốn đánh vào thể diện của Thẩm Nhiễm, nhưng Chiêu di nương rốt cuộc đánh chủ ý gì, Thẩm Nhiễm hiển nhiên đoán được.
Thế nhân ai không có lòng tham, Lý Đệ muốn duỗi tay chạm tới chức vị thượng thư, Chiêu di nương cũng giống như vậy, không muốn chỉ an phận thủ thường làm một thiếp thất.
Đây chính là trắng trợn khiêu khích chủ mẫu.
Giờ Hợi vừa qua, Lý Đệ xuất hiện ở cửa sân viện của Thẩm Nhiễm, vừa mới chuẩn bị tiến vào đã bị Thanh Lệ ngăn ở bên ngoài.
"Vì sao cản ta?" Lý Đệ nhíu mày nói.
Thanh Lệ khom người nói: "Cô nương tì vị bất hòa, trong phòng có uế vật, lang quân chớ nên đi vào."
Bởi vì chột dạ, bước chân Lý Đệ dừng lại.
"Đã thỉnh đại phu chưa?"
"Cô nương nói không cần thỉnh, qua tối nay thì tốt rồi."
Lý Đệ híp mắt nhìn Thanh Lệ, "Ngươi tới Lý phủ đã bao lâu?"
Thanh Lệ nói: "Đã hơn bốn năm."
"Hơn bốn năm, ngươi vẫn còn gọi nàng là cô nương?" Lý Đệ nhàn nhạt nói: "Nàng bảo ngươi gọi?"
"Là nô tỳ nói sai, về sau sẽ không tái phạm."
"Nếu để ta lại nghe thấy hai tiếng cô nương, ngươi không cần ở Lý phủ hầu hạ nữa, nhớ kỹ chưa?"
"Nô tỳ nhớ kỹ trong lòng."
Thẩm Nhiễm ngồi ngay ngắn trước bàn gương, đối diện với gương đồng, nhìn khuôn mặt mình suy nghĩ xuất thần, yết hầu nàng nghẹn hơi thở, thổi không ra, nuốt không xuống.
Thanh Lệ nói: "Cô nương nếu đã nhẫn đủ rồi, nô tỳ nguyện ý đánh cược cái mệnh này......"
"Thanh Lệ, ta không có việc gì."
"Ngày mai nô tỳ sẽ lập tức ném cái giường này đi mua một cái khác tới!"
"Không cần." Thẩm Nhiễm chậm rãi nói, "Cứ như vậy ngủ đi."
Nến tắt, trong thất toàn là hắc ám, ánh trăng thẳng tắp rọi xuống, dừng trên thêm đá trước hành lang, lụa trắng, quang ảnh, áp lực lại u ám.
Thẩm Nhiễm nằm thẳng trên giường, chậm rãi khép hai mắt lại.
Kỳ thật, nàng nên cảm ơn vị Chiêu di nương kia.
Cảm ơn đêm nay đã áp chết phần rơm rạ nàng còn cố bấu víu, đè ép nàng, khiến nàng có dũng khí bí quá hoá liều.
Lại là một buổi sớm, Thẩm Nhiễm rửa mặt chải đầu trang điểm xong, nói với Thanh Lệ: "Kêu người chuẩn bị xe, ta muốn đi tới Đại Lý Tự."
Thẩm Nhiễm vô cùng rõ ràng nam nhân kia muốn cái gì, nếu so sánh Lý phủ với ổ sói, vậy Đại Lý Tự chính là huyệt hổ.
Nếu rơi vào huyệt hổ đã là điều tất nhiên, nàng cũng không hy vọng chính mình biến thành con mồi trong miệng hắn, mặc hắn cắn xé, rồi lại không có chút sức lực phản kháng.
Thanh Lệ đỡ nàng từ trên xe ngựa xuống.
Nàng mặc một bộ váy lụa trắng xen với sắc xanh của thủy quang, làn váy chỉ dùng chỉ vàng thêu lên tầng tầng lớp lớp hải đường, giống như ánh mặt trời chiếu vào mặt nước nổi lên sóng nhỏ, màu hổ phách giao nhau trước ngực lộ ra cần cổ tuyết trắng lại tinh tế, khuyên tai yên chi theo bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng lay động.
Dung mạo Thẩm gia nữ xuất chúng, toàn thành Trường An đều biết.
Nhưng dù là vậy, Chu Thuật An vẫn là bị khóe mắt phong tình cùng vũ mị của nàng lay động.
Trong lúc nhất thời, lao ngục tối tăm phảng phất như tràn vào đầy ánh mặt trời rực rỡ......!
Chu Thuật An rũ mắt đứng dậy, nhấp môi mỏng giúp nàng mở cửa lao ngục, lúc trở ra, Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói với hắn một tiếng đa tạ.
Sau nửa canh giờ, nàng rời khỏi nhà tù, chung quanh lại không thấy một bóng người.
Trước kia nàng còn không hiểu vì sao chìa khoá gian nhà lao của phụ thân nhất định phải để trong tay Đại Lý Tự Khanh, không hiểu vì sao chỉ cần nàng tới, ngục tốt bốn phía đều sẽ âm thầm rời đi.
Hiện tại cuối cùng cũng hiểu được.
Chu Thuật An đứng dậy nói: "Ta đưa nàng ra ngoài."
Thẩm Nhiễm sóng vai đi cùng hắn, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ngước mắt dừng trên khuôn mặt cương nghị đứng đắn của nam nhân, môi đỏ khẽ mở: "Chu Thuật An, tự Dung Cảnh, người ở Gia Hưng Tô Châu?"
Nghe nàng gọi tên của mình, khóe miệng Chu Thuật An mang theo một ý cười, ánh mắt trở nên kiên định lại thanh minh.
"Điều tra ta?"
Thanh âm nam nhân trầm thấp, từng câu chữ lại thập phần rõ ràng.
.
...