...
Có lẽ dọc theo đường đi khí áp quá thấp, cho nên, vừa vào Lộ Viên, Thẩm Chân lập tức trở về Xuân Hi đường của mình.
Vừa bước vào cửa, Đường Nguyệt liền nói: "Cô nương, cổ của người......"
Nghe nàng kinh ngạc nhắc nhở, Thẩm Chân mới nhớ tới đêm qua ở trong rừng rậm, người nọ đã gặm cắn nàng hồi lâu.
Theo bản năng che kín cổ mình, nàng thấp giọng nói: "Lấy cho ta cái gương đồng tới đây."
Đường Nguyệt xoay người đưa cho nàng.
Thẩm Chân giơ gương đồng lên, híp mắt nhìn rõ, khuôn mặt nhỏ "phù" cái đỏ bừng.
Những ấn ký màu hồng hôm qua trước mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, trông rất dọa người.
Trách không được vừa rồi Dương Tông nhìn nàng một cái, lập tức liền cúi đầu......!
Nghĩ tới đây, Thẩm Chân vội vàng từ hộp trang điểm lấy ra một ít son phấn.
Bôi rồi lại bôi, vẫn không thể che lấp dấu vết.
Đường Nguyệt nhìn đáy mắt nàng nồng đậm mệt mỏi, nói: "Chắc cô nương mệt mỏi rồi, để nô tỳ hầu hạ người tắm gội?"
Hôm qua cưỡi ngựa xóc nảy hồi lâu, hai chân nàng đã mỏi tới mức không thể động đậy, nhưng nghĩ hôm nay là trừ tịch( giao thừa), trên người như thế nào cũng không thể lưu lại bụi bẩn của năm cũ nên nghe theo gật đầu.
Thẩm Chân đi vào tịnh thất, cởi ra váy thường, trung y, chân trần bước vào trong nước.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, dòng nước ấm áp dần dần chạm tới cần cổ nàng.
Trong phòng, khung cảnh mờ ảo.
Thoải mái làm nàng lim dim đôi mắt.
Đường Nguyệt đỡ thân thể nàng hướng về phía trước, để lộ đôi vai trần trên mặt nước, vừa xoa bóp, vừa nói: "Qua năm, cô nương đã mười bảy đi."
Thân mình Thẩm Chân hơi chậm lại, gật đầu.
Mười bảy sao?
Nàng nhớ rõ năm trước lúc này, phủ Vân Dương hầu vẫn là nơi khách đến đầy nhà, khách khứa lui tới nối liền không dứt.
Đầu năm, trưởng tỷ về nhà, còn từng nắm tay nàng trêu ghẹo, "Chân Chân, những công tử tài tuấn mới vừa rồi tới đưa hạ lễ đó muội thấy Ngũ Lang của Tống gia tốt, hay là Tam Lang của Kỳ gia tốt?"
"Muội xấu hổ cái gì, đều mười sáu rồi, không sớm thì muộn cũng phải nghị thân."
***
Hiện tại hồi tưởng, giống như đã là chuyện của đời trước.
Cũng không biết cha, trưởng tỷ, nhị tỷ sống như thế nào.
Cũng may, trước trừ tịch người nọ còn để nàng gặp lại Hoằng Nhi cùng ma ma.
Như vậy đã tốt lắm rồi.
Nghĩ vậy, Thẩm Chân thở dài một hơi.
Nếu không trêu chọc hắn tức giận thì càng tốt.
Trên đường trở về vừa rồi, nàng nói tổng cộng chỉ có ba câu.
"Đại nhân, sự việc đêm qua có thuận lợi không?"
"Một đêm chưa ngủ, ngài mệt mỏi sao?"
"Ta xoa huyệt Thái Dương cho ngài nha."
Nhưng mà mỗi một câu nàng hỏi đều không nhận được câu trả lời, hắn thậm chí đến một ánh mắt cũng keo kiệt cho nàng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Chân cắn môi đứng lên.
Nàng biết, hắn đây là xử lý xong công sự, muốn tới tính sổ với nàng.
Tay Đường Nguyệt cầm lấy khăn, nhẹ nhàng chà lau thân thể nàng.
Vào phòng trong, khuôn mặt Thẩm Chân vẫn một vẻ mặt u sầu.
Mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, vẫn không thấy Thế tử gia, trong lòng Đường Nguyệt không khỏi nổi lên nghi hoặc.
Thế tử gia cùng cô nương, đại lễ trừ tịch, thế nào lại không ở cùng nhau?
Lại qua một lúc lâu sau, nàng thế nhưng nhìn thấy Dương thị vệ bước về phía Xuân Hi đường.
Đường Nguyệt đi qua, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Dương Tông chà xát tay, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Đường Nguyệt gấp đến độ lại nói: "Ngươi muốn nói gì, mau nói có được hay không?"
Dương Tông chỉ vào bên trong, nói nhỏ: "Tiểu phu nhân......!Có phải là chọc Thế tử gia tức giận không?"
Đường Nguyệt sửng sốt, "Ngươi cũng nhìn ra không thích hợp?"
Hai hàng lông của Dương Tông nhăn lại một chỗ, vừa khoa tay múa chân vừa nói: "Hôm nay chính là trừ tịch, Thế tử gia đến bây giờ vẫn còn ở thư phòng kìa."
"Nhưng, từ trước đến nay Thế tử gia công vụ bận rộn."
Dương Tông lắc đầu, phản bác nói: "Buổi chiều đúng là bận thật, nhưng vừa rồi ta đi vào, công chuyện trên bàn Thế tử gia đều đã làm xong......"
Đường Nguyệt cũng biết tự ý bài bố chủ tử là không đúng, nhưng mà nàng không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình.
Nàng vừa muốn mở miệng, vừa quay đầu lại nhìn.
Dương Tông "chậc" một tiếng, "Ta có thể giúp cô nhìn phía sau, không có ai, cô mau nói đi."
Đường Nguyệt nói: "Cô nương ở bên trong, cũng là vẻ mặt u sầu."
Hai người đối mắt, đưa ra kết luận.
Có điều không thích hợp......!
Dương Tông ho nhẹ một tiếng nói: "Vậy không bằng cô đi hỏi hỏi tiểu phu nhân có chuyện gì, sau đó ta sẽ dẫn ngài ấy đến thư phòng?"
"Như vậy......là đi quá giới hạn." Đường Nguyệt khó xử nói.
"Hôm nay chính là trừ tịch, chẳng lẽ cứ trôi qua như vậy? Tính tình Thế tử gia thế nào cô cũng không phải không rõ." Không đem mọi chuyện nói rõ, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không có khả năng thỉnh được người xuống dưới.
Đường Nguyệt do dự một chút, gật đầu nói: "Được rồi, ta biết phải làm thế nào."
*****
Trở lại nội thất, Đường Nguyệt đi đến bên cạnh Thẩm Chân, tùy ý nói: "Cô nương thêu túi thơm cho Thế tử gia, Thế tử gia thích chứ?"
Thẩm Chân sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, nàng còn chuẩn bị cho hắn lễ vật trừ tịch.
Nhưng nếu hắn không muốn thấy nàng, nàng cũng không nghĩ tự tìm mất mặt.
"Ta chưa đưa cho hắn" Thẩm Chân nói.
Đường Nguyệt ra vẻ kinh ngạc nói: "Cô nương thêu hai mất buổi tối, vì sao không đưa?" Đường Nguyệt đương nhiên biết nàng không đưa, một cái túi thơm đẹp như vậy, thế nhưng bây giờ vẫn đang lẻ loi nằm ở tủ bát.
Thẩm Chân đối với Đường Nguyệt vẫn là hết sức tín nhiệm, rốt cuộc nàng chỉ là một ngoại thất, nói trắng ra cũng không khác một nô tỳ bao nhiêu, nhưng cho tới nay, Đường Nguyệt vẫn luôn tôn kính nàng giống như chủ tử.
Thẩm Chân nghĩ tới thái độ lạnh lùng buổi sáng của hắn, trong lòng càng thêm ủy khuất, chưa nói lời nào đã đỏ hốc mắt.
Phải biết rằng, tam cô nương Thẩm gia sao có thể từng hèn mọn mà dỗ dành người khác?
Thẩm Chân nức nở nói: "Hắn giống như giận ta." Nói xong, nước mắt rơi xuống như mưa.
Thấy nàng như thế, tâm Đường Nguyệt đều đã mềm hơn phân nửa, tính tình thế tử thế nào, tính tình Thẩm cô nương thế nào, sao nàng lại không hiểu rõ?
Nghĩ đến đây, chắc cũng không phải là cô nương sai.
Đường Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nô tỳ cảm thấy, Thế tử gia đối với cô nương cũng là để tâm, đã như vậy, sao cô nương không chịu thua trước?"
Lúc nữ nhi gia buồn bã, chính là không nên dỗ dành.
Ngươi càng dỗ dành nàng, nàng sẽ càng cảm thấy ủy khuất.
"Ta chịu thua......" Nói xong, nước mắt Thẩm Chân từng giọt lớn tích thành mà rơi xuống, nàng khóc không ngừng tựa như tìm được cách để phát tiết hết những ủy khuất trong lòng.
Đường Nguyệt đang muốn tiếp tục khuyên nhủ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa.
Tiếng bước chân này là của Thế tử gia.
Đường Nguyệt giật mình một cái, nhanh nhẹn lấy túi thơm ở tủ bát túi thơm đặt xuống bên cạnh Thẩm Chân.
Lục Yến vững vàng xuất hiện ở cửa, vẻ mặt, tư thế giống như tới để hưng sư vấn tội.
Đường Nguyệt lặng yên vô tức lui đến một bên.
Thẩm Chân ngước mắt, thanh âm nức nở lập tức đình trệ.
Lục Yến đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt nhíu lại, môi mỏng mấp máy, vẻ mặt không thay đổi.
Đang muốn mở miệng, ánh mắt hắn đột nhiên dừng trên túi thơm màu nguyệt bạch bên cạnh.
Hắn tùy ý cầm lấy, lật mặt trái thì thấy được bên trên có một chữ "Yến".
Đồng tử hắn run lên, tay nắm túi thơm run run.
Đau đớn đến từ ngực vừa rồi, lập tức biến thành cảm giác co rút.
Yết hầu nóng rát nháy mắt hòa tan những lời nói lạnh nhạt......!
"Cho ta?" Lục Yến đem túi thơm đặt ở nàng trước mắt quơ quơ.
Thẩm Chân cũng không ngốc, tự nhiên sẽ không nói ra "Tại sao túi thơm lại ở chỗ này?"
Trong đầu nàng dạo qua một vòng, nhìn Đường Nguyệt, đã hiểu.
Nàng gật đầu.
Giờ phút này trên mặt Thẩm Chân còn đọng nước mắt mặc cho ai nhìn thấy đều phải than một tiếng đáng thương.
Lục Yến nhìn dáng vẻ này của nàng, tức giận nơi lồng ngực không khỏi tiêu tán hơn phân nửa.
"Sao nàng không đưa cho ta?"
"Thế tử gia ở thư phòng bận việc, sao ta dám quấy rầy?" Nàng vừa nói lời này, làm Lục Yến nếm được tư vị phức tạp.
Không thể không nói, con người chỉ có khi bình tĩnh lại, mới có thể tự xét, lúc hỏa khí vẫn còn sao có thể nghĩ đến cảm nhận của người khác?
Huống chi là loại người như Lục Yến.
Một buổi chiều này, hắn có ít nhất ba lần muốn đẩy cửa đi ra, muốn mang nàng ra ngoài đi dạo, nhưng chỉ cần vừa nhớ tới mấy chữ "Đoạn tuyệt" kia của nàng, trái tim lập tức kết thành băng, dù có tạc ngàn lần, vạn lần, cũng sẽ một lần nữa đông cứng.
Mà trước mắt nhìn nàng thêu túi thơm, tâm lại nhịn không được hóa thành nước.
Hắn cảm thấy bản thân đối với nàng, xác thật có chút độc ác.
Nàng mới bao lớn? Có cái gì đáng mà tức giận nàng chứ?
Rối rắm như vậy, lặp đi lặp lại, tâm tư hỗn loạn quay cuồng ở trong đầu, lúc sau, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn xà nhà, ánh mắt như có ý tứ có nhận mệnh.
Từng đường kim mũi chỉ của nàng giống như thiên quân vạn mã, trong khoảnh khắc san bằng nộ khí của hắn.
Lục Yến hít sâu một hơi, lần thứ hai đẩy cửa đi ra, lúc trở về trên tay nhiều thêm một kiện nam trang màu nguyệt bạch, so với trang phục trên thân hắn không biết nhỏ hơn bao nhiều lần.
Hắn cầm quần áo đặt trên chân Thẩm Chân, nói: "Thay đổi xiêm y đi, ta mang nàng ra ngoài."
Thẩm Chân nhìn vải dệt trên tay, ngước mắt nói: "Đây là trang phục nam tử sao?"
Lục Yến gật đầu, "Mặc trang phục nam tử, đi ra ngoài mới có thể tùy ý chút."
Thẩm Chân thay đổi xiêm y, vòng eo, vòng ngực, vòng mông đều rất vừa vặn, giống như là vì dáng người nàng mà định chế ra.
Nàng lúc này mới bừng tỉnh minh bạch, ban đêm hôm ấy, vì sao hắn cứ phải lặp đi lặp lại mà xoa nắn nàng.
Nàng đứng trước gương đồng loay hoay nửa ngày, nhưng vẫn không đeo được ngọc quan, Lục Yến đón lấy, hai ba động tác đã giúp nàng đội xong.
Hoàn thành động tác cuối cùng xong liền dùng ngón cái lau nước mắt ở đáy mắt nàng.
Thẩm Chân đứng dậy, Lục Yến nhìn nàng mặc nam trang, không nhịn được cong khóe môi.
Đúng là mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng tuấn tiếu lang quân.
***
Lúc chạng vạng, Lục Yến mang theo nàng ra cửa, hoà vào phố hẻm phồn hoa náo nhiệt.
Hôm nay hết sức náo nhiệt, có quán ăn vặt, có quán châu báu rực rỡ muôn màu, cũng có hồng đài thổi kéo đàn hát.
Cuối cùng, Thẩm Chân dừng lại trước một sạp bán mặt nạ.
Đây là sạp bán mặt nạ của một lão nhân gia, nhìn qua thật sự rất dọa người.
Thẩm Chân cảm thấy rất giống hắn.
Lục Yến ở phía sau nàng, thấp giọng nói: "Thích cái này?"
Thẩm Chân "Ừ" một tiếng.
Lục Yến duỗi tay trả tiền, tiểu thương cười nói: "Đệ đệ ngài thực sự có ánh mắt, đây chính là mặt nạ lưu hành nhất trong khoảng thời gian này, có phải trông có vài phần khí thế giống Diêm Vương gia không?"
Nghe thế, Thẩm Chân "Phụt" một tiếng bật cười, sau đó nói: "Phải, phải."
Khoảng thời gian tự tại luôn luôn trôi qua rất nhanh, khuôn trăng cong cong như lưỡi câu, treo trên bầu trời đen kịt.
Thẩm Chân ngẩng đầu nhìn hắn, "Có phải đã đến lúc chúng ta phải trở về rồi không?"
Tay Lục Yến để ở ngọc quan trên đầu nàng vuốt ve, thấy nàng luyến tiếc rời đi, nói: "Ta mang nàng tới chỗ này."
Thời điểm trước mắt, đại bộ phận các cửa hàng đều đã đóng cửa, trong tửu lầu rất đông, nàng không nên tới.
Suy nghĩ một lúc, Lục Yến lại mang nàng tới thuyền hoa Nhị Thập Tứ kiều Dương Châu.
Tới trừ tịch, nơi này cũng rất náo nhiệt, tốp năm tốp ba thanh niên tới đây du ngoạn, tụ họp.
Lục Yến cũng bỏ tiền mướn thuyền hoa.
Thế giới trước mắt xa hoa truỵ lạc, có cô nương phe phẩy khăn tay, có nam tử vung quyền uống rượu, có người triền miên nghe tiểu khúc tương tư cố hương, có người nhìn chằm chằm ánh trăng sáng trong, hướng lên trời mà ước vọng.
Lúc này có một ma ma uốn éo mà đã đi tới, đập nhẹ lên bả vai Thẩm Chân, nói: "Hai vị công tử, tới nghe tiểu khúc sao?" Phía sau bà ta còn đứng vài vị cô nương thướt tha nhiều vẻ.
Mặt Thẩm Chân hơi cứng lại, vội vã nắm lấy cổ tay áo Lục Yến.
Lục Yến quay đầu lại nói: "Không cần." Ngay sau đó, nắm tay Thẩm Chân bước vào thuyền nhỏ.
Lưu lại tú bà vẻ mặt dại ra, giây lát, bà quay đầu lại nhìn mấy vị cô nương, nói: "Mới vừa rồi, các ngươi có thấy hai người bọn họ đi vào thế nào không?"
Vài vị cô nương: "......"
Lần trước bọn họ tới đây, trong thuyền còn có Triệu Xung, tuy là cảnh đẹp nhưng cũng vô tâm thưởng thức.
Lần này bất đồng.
Lục Yến cuốn lên mạn mành, để nàng đi ngắm hồ hoa mai ở chính giữa.
Lục Yến cầm lấy rượu trái cây trên bàn, rót cho nàng một ly, "Rượu trái cây, nếm thử đi."
Thẩm Chân tiếp nhận, giương mắt nói: "Rượu trái cây say lòng người sao?" Hai tròng mắt nàng trong suốt phiếm quang, giống như ảnh ngược của bầu trời đầy sao, đẹp tới mức khiến người ta không rời được mắt.
Cũng không biết vì sao, Lục Yến đột nhiên nhớ lại dáng vẻ say rượu của nàng ngày ấy, nhẹ giọng nói: "Không say."
Thẩm Chân nhấp một ngụm, "Giống như nước nho."
Thuyền nhỏ chậm rãi trôi giữa hồ, tả hữu lắc lư, thỉnh thoảng biên độ mới lớn một chút.
Trước mắt đột nhiên rẽ trái, Thẩm Chân phát ra một tiếng kinh hô, cả người mất đi cân bằng, ngơ ngác ngã về phía hắn.
Tư thế như vậy tựa như đang nhào vào trong ngực người.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, một đôi mắt đào hoa vừa chứa vụn băng lại hàm dục vọng, khóe mắt hiên lên một tia hứng thú, lập tức có thể đem người câu đi, "Thẩm Chân, bất quá chỉ là một lần rẽ, đến mức này sao?" Đến nỗi cả người đều bị ngã lại đây sao?
Mặc dù hôm nay nàng ăn mặc nam trang, cũng không che đậy được vòng eo tinh tế, chủ động dừng ở tay hắn, hắn nhịn không được ôm chặt trong tay.
Nhẹ nhàng, lại có chút ngứa, chọc đến Thẩm Chân mềm mại rầm rì một tiếng.
Một tiếng rầm rì nũng nịu của nữ tử là bởi vì quẫn bách, cũng là vì bị hắn nhìn thấu kỹ thuật diễn vụng về.
Nhìn dáng vẻ của nàng, khóe mắt hắn chất đầy ý cười.
Bốn mắt nhìn nhau --
Tuy là đối với hắn vừa kính vừa sợ như Thẩm Chân, cũng không khỏi cảm thán, tuấn nhan của hắn lúc cười rộ lên, thực sự rất đẹp.
Bên trong thuyền hoa, ánh nến nhẹ nhàng lay động, Lục Yến giơ tay gõ lên ngọc quan của nàng, mắt thấy nàng lập tức trở về dáng vẻ nữ nhi.
????P/S: 16/1/2021????.
...