...
Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, ngày 14 tháng 9.
Tiên đoán đất Thục xảy ra địa chấn của Cát thiên sư cuối cùng vẫn xảy ra, cũng may địa chấn xảy ra sau giờ Ngọ, hầu hết mọi nhà đều đang ăn cơm nên thương vong so với các năm trước cũng xem như nhẹ nhất.
Tùy Ngọc thân là Hộ Bộ thị lang cũng là người phụ trách cứu tế lần này.
Tùy Ngọc muốn ly kinh, Sở Tuần thì hồi Dương Châu, ba người thân là bằng hữu tốt không tránh khỏi muốn tụ tập một phen.
Lúc này là Sở Tuần định chỗ, là Hồng Tụ lâu ở Bình Khang phường đường Nam Khúc.
Hồng Tụ lâu đã được coi như là địa phương lịch sự tao nhã nhất ở Bình Khang phường, vừa vào cửa lập tức nhận thấy bày biện trang trí ở hai nơi hoàn toàn khác nhau.
Vào đại viện, chỉ thấy mặt đất sạch sẽ, vũ đường rộng rãi, hoa cúc ở hai sườn nở rộ, ngẫu nhiên lại có vài viên đá hình thái dị thù dùng để trang trí.
Hồng Tụ lâu có ba tầng, tầng một là nơi xem ca vũ, tầng giữa chuyên để người thi họa, ngâm thơ.
Còn tầng cao nhất đều là sương phòng, nơi tàng kiều trong hoa lâu.
Quan to hiển quý đa số đều ở chỗ này uống rượu nghe khúc.
Một năm bốn mùa, bất luận đại sự quốc gia lớn bao nhiêu, xung quanh Bình Khang phường vĩnh viễn đều là ngựa xe như nước.
Ngày mùa thu tiết trời hơi lạnh, tầng mây ảm đạm, trước mắt sắc trời vẫn chưa tối hẳn, trên mái giác ánh nến đã được thắp lên.
Lục Yến, Tùy Ngọc cùng Sở Tuần tiến vào trong viện, bên ngoài, mưa rơi tí tách bỗng dưng trở nên nặng hạt, có câu nói một cơn mưa thu một trận lạnh lẽo, dường như chỉ cần hít sâu một hơi là có thể đoán ngày được ngày mai không khí sẽ lạnh tới mức nào.
Lục Yến cúi đầu đập lên cổ tay áo dính nước mưa, nhíu mày nói: “Trước mắt tai hoạ liên tục, quan lại được mấy người còn dám tới đây?”
Sở Tuần cười nói: “Tiểu Ngọc ca lập tức phải tới đất Thục làm việc cho triều đình rồi, tiễn huynh ấy cũng không được sao?”
Tùy Ngọc lắc đầu, trừng hắn một cái.
Ba người đều biết, Sở Tuần tới đây chủ yếu là để gặp mặt hồng nhan mới của hắn, đệ nhất tài nữ Li Nương của Hồng Tụ lâu.
Tú bà vén rèm sương phòng lên, Lục Yến và Tùy Ngọc liền thấy được một vị nữ tử quanh thân tản mạn khí chất của người có tri thức, dáng vẻ không nói khuynh thành, nhưng tối thiểu so với các cô nương ở Bình Khang phường cũng là người có ít tư sắc.
Li Nương buông tỳ bà trong tay xuống, ôn nhu nói một tiếng, “Tuần lang.”
Theo sau lại nói: “Li Nương gặp qua Lục kinh triệu, gặp qua Tùy thị lang.”
Thân phận ba nam nhân có thể nói là một người so với một người càng tôn quý hơn, con cháu của nhà cao cửa rộng như vậy, ngay cả thị nữ bên người cũng đều là bộ dáng đoan chính, càng không nói đến gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân.
Cho nên bọn họ cũng chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, cũng ở trong lòng chửi thầm một câu, phẩm vị của Sở Tuần mặc kệ đi đến đại giang nam bắc, vẫn luôn vĩnh viễn bất biến.
Luôn đắm chìm vào cảm giác hãm sâu vào nước bùn bạch liên.
Li Nương nửa quỳ hầu rượu ba người, Tùy Ngọc nâng chén nói: “Lần này ta là phụng mệnh đi đất Thục cứu tế, không nghĩ tới huynh lúc này cũng muốn rời kinh.”
“Sở gia còn rất nhiều chuyện không thể xử lý ở xa, nhất là khi có người tìm tới cửa, ta cũng không thể để một mình tổ mẫu ứng phó.”
Lục Yến nói: “Là người đường đệ kia của huynh?”
Sở Tuần xua tay, “Thôi, đừng đề cập tới hắn.”
Lục Yến nói: “Khi nào khởi hành?”
Sở Tuần nói: “Ngày mai.”
Đều nói cô nương ở Bình Khang phường là biết điều nhất, lời này thực sự không sai, Li Nương nghe nói ân khách của mình phải đi, cũng chỉ là dừng rót rượu một chút, không nói một tiếng.
Chỉ chờ tới lúc người này cáo biệt riêng với mình.
Đúng lúc này, Sở Tuần bỗng nhiên lấy ra hai tấm thiệp, đưa cho Lục Yến, nói: “Đây là bảng chữ mẫu Thẩm Hoằng muốn, ta không kịp cho nó, vậy giao cho huynh để huynh đưa cho nó đi.”
Nhắc tới Thẩm Hoằng, người Thẩm gia.
Biểu tình của Tùy Ngọc và Sở Tuần nháy mắt trở nên vi diệu.
Có Li Nương ở đây, có chút lời thật sự không tiện nói, Sở Tuần đưa tay vỗ nhẹ lên eo nàng ta, thấp giọng nói: “Đi gảy một khúc cho ta nghe, thế nào?”
Li Nương thuận theo đứng dậy, nói một câu Dạ.
Sở Tuần nhìn Lục Yến nói: “Lục Thời Nghiên, nơi này không có người ngoài, huynh nói một câu thật lòng ta nghe xem, huynh không có việc gì lại cứ thích vòng tới trước cửa Thẩm phủ một vòng, là cố ý đi.”
Thẩm gia nữ xu sắc kinh người, luôn là bạch nguyệt quang trong mắt lang quân Trường An, Thẩm Nhiễm, Thẩm Dao đều đã gả chồng, tự nhiên sẽ không có người nhớ thương, vì vậy, Thẩm Chân liền biến thành bánh trái thơm ngon.
Có lẽ bởi vì hành vi bá đạo của Lục Yến mà nhân khí của Thẩm Chân giảm xuống không ít, không chỉ vậy, sinh ý tại cửa hàng cũng giảm xuống đáng kể.
Nghe vậy, Lục Yến nâng ly, nhấp một ngụm, mặt không đổi sắc nói: “Nàng sinh bệnh, ta tới xem, có chỗ nào không ổn sao?”
Sở Tuần nói: “Nhân gia tiểu nương tử đều quan trọng danh dự.”
Lục Yến cong môi trả lời: “Ta thì không có danh dự?”
Chợt có một cơn gió thổi tới, Tùy Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lá cây xanh um tươi tốt mọc thành vòng tròn, vừa đúng được ánh trời chiều chiếu vào, từ xa nhìn lại, như được khảm lên tầng tầng hoàng kim.
Tùy Ngọc khẽ cười một tiếng.
Cũng phải.
Lục đại nhân của chúng ta quả nhiên là đạo mạo nghiêm nghị, nghi hình lỗi lạc.
Con người vào lúc sắp sửa chia tay đều sẽ luôn vô thức nhắc về chuyện trước kia, lúc này cũng vậy, Sở Tuần xoa huyệt thái dương, mở đầu nhắc về những lời bọn họ nói trong lúc uống rượu khi nhược quán.
Năm ấy nhược quán, trong mắt đám nam nhân bọn họ đều là khát vọng đối với con đường làm quan.
Dù sao thì tuổi trẻ huyết khí phương cương, ngẫu nhiên uống rượu không tránh được muốn nghị luận vài tiếng tương lai sẽ cưới nương tử nhà ai.
Tùy Ngọc thì không cần phải nói, Trường An làm gì có ai không biết trái tim của thế tử Tuyên Bình hầu đã đặt trên người nhị cô nương Thẩm gia.
Thẩm Dao vừa tới sinh thần, Tùy Ngọc không chỉ thủ thân như ngọc, lại còn đề bút viết thơ.
Nếu không nữa thì mang cái vẻ mặt nhân mô cẩu dạng của hắn lảng vảng trước cửa phủ Vân Dương hầu, tìm đủ các loại lý do chỉ vì muốn gặp được Thẩm Dao.
Lấy cớ dại dột đến Lục Yến và Sở Tuần đều không dám khen.
Mỗi lần đều chờ đến lúc Vân Dương hầu mặt đã đen kịt hắn mới biết thu liễm.
Lại nói tới Sở Tuần, Sở thị ở Dương Châu cũng là thế gia đại tộc trăm năm, thân phận tôn quý tất nhiên không cần phải nói.
Sở Tuần năm ấy mười chín coi trọng một ngựa gầy Dương Châu, là quan gia tiểu thư nghèo túng, đang nghĩ ngợi tới bài trừ muôn vàn khó khăn cưới về nhà, lại bị đường huynh nhanh chân đến trước, nạp nàng kia làm thiếp.
Từ đó đến tận bây giờ liền nhiễm một thân ong phấn.
Thiếu niên lang hai mươi tuổi không động tình thì cũng động dục, riêng chỉ có Lục Yến đối với những việc này luôn luôn khịt mũi coi thường, trong mắt chỉ có cái mũ ô sa trên đầu.
Một lần Tùy Ngọc nhíu mày hỏi hắn, “Lục Yến, huynh không sớm thì muộn cũng phải thành thân, chẳng lẽ huynh thật sự muốn nhắm mắt cưới bừa?”
Hắn đáp thế nào?
“Trường An là đầm nước sâu, quan hệ giữa các thế gia đại tộc rắc rối khó gỡ, ta không cầu dòng dõi cao quý, chỉ cầu là một thế gia trong sạch, dòng dõi thư hương.”
Quan hệ thông gia môn đăng hộ đối cũng là để tốt cho cả hai bên, rất nhiều thời điểm đều phải thân bất do kỷ.
Nếu như tìm một nương tử có thân phận phiền toái vậy sau này nhất định sẽ xuất hiện một đống chuyện phiền toái.
Cho nên Lục Yến kén nương tử điều thứ nhất, đó là muốn bớt việc, tốt nhất không cần tăng thêm phiền toái cho hắn.
Tùy Ngọc lại hỏi hắn, “Vậy tính tình thì sao?”
Lục Yến đáp: “Hiền lương hiếu thuận, phẩm hạnh cao khiết, có tấm lòng bao dung, tốt nhất là có thủ đoạn có thể trấn trụ hậu trạch, lập được quyền uy.”
Tùy Ngọc hiện vẻ mặt không thể tin tưởng nói: “Huynh chọn tới chọn đi, thế nhưng lại thích tính tình như vậy?”
Lục Yến nói: “Con dâu Lục gia đương nhiên phải có chút can đảm, có chút tâm cơ.”
Nam nhân có thể nói ra lời này chính là điển hình lòng đang ở ngoại mà không ở nội.
Cuối cùng Sở Tuần thật sự không chịu nổi mấy lời này nữa, đập lên bàn hỏi hắn, “Dung mào thì sao?”
Lục Yến đường đường chính chính nói: “Đương nhiên không thể kém.”
Bây giờ nghĩ lại mà xem, tiêu chuẩn cưới vợ của Tam Lang Lục gia sợ là chỉ có một cái cuối cùng xem như đạt tiêu chuẩn.
Còn hai điều trước ấy mà, ha ha......
Xem chuyện một năm nay hắn làm là biết, để cưới được Thẩm Tam Nương qua cửa, hắn còn ít lần tính kế người khác sao?
Tùy Ngọc còn cảm thấy đau mặt hộ hắn.
Đêm tối đen, rượu quá ba tuần, Lục Yến nói với Tùy Ngọc: “Đại khái khi nào trở về?”
Tùy Ngọc bỗng nhiên trầm mặc, uống một ngụm rượu, “Cuối năm đi.”
Cuối năm, vạn quốc tới triều bái, đề cập tới chuyện này, không khác gì nhắc tới Thẩm Dao.
Lục Yến vui đùa tùy tiện nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Văn Kỳ hồi kinh, trưởng công chúa sẽ tới cửa cầu hôn.
Nhưng bây giờ muốn Tùy Ngọc hắn đùa vui, hắn một chút cũng không vui nổi.
Hắn đã cưới thê nhưng trong lòng lại có người mà cả đời không thể quên được.
Sở Tuần gõ góc bàn, thấp giọng nói: “Chờ lát lại có người gõ trống, vẫn nên về trước giờ cấm đi lại ban đêm đi, tương lai còn dài.”
Rời khỏi Hồng Tụ lâu, Lục Yến khom lưng lên xe ngựa.
Gió đêm phất qua, lại thêm men say trong người, trước mắt hắn như hiện lên đôi mắt ai oán ướt át kia.
Biết rõ gần đây phường Bảo Ninh bên kia có rất nhiều con mắt theo dõi, hắn vẫn không quản được chân mình đi một chuyến tới Thẩm phủ.
Canh ba giờ Tuất, hắn thuần thục tránh người, tiến vào trong nội viện của Thẩm Chân.
Ngọn đèn dầu trong phòng nàng vẫn còn sáng ngời, nghiễm nhiên là chưa ngủ, khi hắn đẩy cửa ra liền thấy Thanh Khê đang bưng bát thuốc đứng bên giường.
Thẩm Chân đang dựa lên gối mềm, nghe tiếng nhìn qua rồi lập tức ngồi thẳng thân mình.
Thấp giọng kinh hô, “Đại nhân?”
Thanh Khê chân tay luống cuống đứng bên cạnh giường, đành phải gật đầu theo: “Nô tỳ gặp qua Lục kinh triệu.”
Lục Yến bình tĩnh đi tới tiếp nhận bát nước thuốc trong tay Thanh Khê, không nhanh không chậm nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta.”
Người ở địa vị cao lâu ngày khi nói chuyện sẽ vô thức biểu hiện ra khí thế bức người, thế cho nên Thanh Khê lập tức thức thời đưa thuốc qua, cũng không cảm thấy hành vi đảo khách thành chủ vô sỉ này có bao nhiêu không, thỏa, đáng!
Thẳng đến lúc ra cửa bị gió lạnh ập vào mặt mới bừng tỉnh đại ngộ.
Có người ban đêm xông vào khuê phòng của cô nương, người đi ra ngoài như thế nào sẽ là nàng chứ?
Lục Yến ngồi vào bên người nàng, múc một muỗng nước thuốc, đặt bên môi, “Tam cô nương bị bệnh đã gần một tháng rồi sao còn chưa chịu khoẻ thế?”.
...