...
"Ta không cần tiền của chàng, cũng không cần bồ câu của chàng!"
Thẩm Chân nức nở nói: "Ta không cần, ta đều không cần!" Chỉ cần nàng có thể ra ngoài, nàng nhất định sẽ nuôi nổi Thẩm Hoằng.
Lục Yến sững sờ nhíu mày.
Thẩm Chân đưa trả hộp chữ nhật trên tay lại cho hắn, thật lâu sau mới khiến hô hấp trở nên bình ổn, "Đại nhân ngày mai còn phải lên trực, nên sớm rời đi."
Bốn phía không một tiếng động, ánh nến lúc sáng lúc tối rọi lên mặt hắn.
Nam nhân cười khẽ một tiếng.
Thẩm Chân ngước mắt nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại cười.
Hình dáng cao gầy, đôi con ngươi xa cách, khóe miệng thoáng nhếch lên.
Hắn vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo, một chút cũng không thay đổi.
Cũng không biết tại sao, bên tai Thẩm Chân đột nhiên vang lên hai tiếng hắn từng niệm qua vô số lần -- "Chân Chân".
Từng tiếng lọt vào tai khiến hai mắt dần trở nên mơ hồ, nước mắt lớn như hạt đậu đọng trong hốc mắt chợt như không kìm được rơi xuống.
"Bảo ta đi nhanh một chút, vậy nàng còn khóc gì chứ? Hửm?" Giọng nói nam nhân khàn khàn.
"Ta không nỡ xa Đường Nguyệt và Mặc Nguyệt, hai người bọn họ đối với ta rất tốt." Thẩm Chân cố chấp đáp lại.
"Thật sao? Vậy khi Thanh Khê rời khỏi nàng sao không thấy nàng khóc thế?"
Thẩm Chân bị hắn làm cho nghẹn họng, trái tim hơi đau nhói.
Oán hắn tuyệt tình, oán hắn không chịu dỗ dành nàng...!
Lát sau, Lục Yến đưa tay, dùng ngón cái xoa nhẹ đáy mắt nàng.
Hắn càng lau, nước mắt nàng rơi xuống càng nhiều, một giọt rơi xuống, ngực của hắn lại càng đau thêm.
Thật sự là muốn mạng hắn.
Thẩm Chân âm thầm hít sâu, né tránh đụng chạm của hắn, dùng sức nắm chặt đầu ngón tay, nói với chính mình: Thẩm Chân, thoát khỏi thân phận không thể nói cho người khác, mi không nên khóc, thật sự không nên khóc...!
Huống hồ ngày mai Hoằng Nhi đã về rồi, An ma ma và Thanh Khê cũng trở lại, về sau nàng muốn gặp tỷ tỷ lúc nào thì gặp...!
Nàng còn có cái gì không thỏa mãn?
"Thẩm Chân." Lục Yến trầm giọng cắt ngang suy nghĩ thôi miên bản thân của tiểu cô nương, "Chờ ta một chút, không cần quá lâu đâu."
"Chờ chàng làm gì?"
Thẩm Chân ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày hơi chau lại.
Nhưng đến chính nàng cũng không phát hiện, dáng vẻ nàng nhíu mày cực kỳ giống nam nhân đối diện.
Lục Yến kéo tay nàng qua, không nhanh không chậm nói: "Tam cô nương không ngại đoán xem?"
Thẩm Chân rút về tay, bật thốt lên: "Ta không khôn khéo như đại nhân, đoán không ra."
Lục Yến nhẩm lại trong miệng hai chữ khôn khéo, vô ý nhíu mày, biết nàng đối với hắn có oán khí.
Bên ngoài, trời đột nhiên mưa, phía trên mái hiên phát ra thanh âm lộp bộp, gió nhẹ lướt qua, thổi khô vệt nước mắt trên má nàng.
"Nếu như muốn nuôi ngoại thất thì có thể một mực để nàng ở lại Trừng Uyển, cần gì phải tốn công tốn sức đưa nàng tới đây?" Lục Yến nghiêng thân xích lại gần nàng, "Thẩm Chân, nàng là thật sự ngốc, hay là đang giả ngu với ta?"
Tiếng nói vừa dứt, trong đầu Thẩm Chân "Ong" một tiếng.
Theo từng lời dò xét nóng rực của hắn, mười ngón chân của tiểu cô nương âm thầm co lại.
"Ta muốn cưới nàng về Lục gia." Tay nam nhân đặt sau gáy nàng, nghiêng đầu như chuồn chuồn lướt nước chạm lên môi nàng rồi lập tức thối lui, nói từng chữ: "Lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, tam thư lục lễ, một cái cũng sẽ không thiếu."
Thẩm Chân ngơ ngẩn, lặng thinh nhìn thẳng vào hắn.
"Đại nhân." Thanh âm của nàng cực nhẹ, "Sao có thể như thế đây?"
Nàng là nữ nhi của tội thần, hắn là thế tử phủ Trấn Quốc Công, địa vị cách xa.
Trấn Quốc Công, Tĩnh An trưởng công chúa tuyệt đối sẽ không cho phép nàng trở thành con dâu Lục gia.
Trong lòng nàng biết rõ, cưới gả vọng tộc, nặng nhất chẳng phải là bốn chữ -- môn đăng hộ đối hay sao.
Nhìn ánh mắt hắn, nàng đột nhiên cảm giác được giờ khắc này so sánh với khoảnh khắc khó khăn nàng từng nếm trải còn khó qua hơn...!
Lông mi Thẩm Chân buông xuống, run nhè nhẹ.
"Ta biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng những điều nàng lo lắng đó đều sẽ không phát sinh." Lục Yến nói khẽ.
Nếu không phải đã suy sâu tính kỹ, hắn cũng sẽ không dễ dàng hứa hẹn.
Đại khái mỗi một cô nương ngốc đều sẽ như thế, nghe được lời như vậy, trong lòng sẽ không nhịn được mà mềm nhũn...!
Lục Yến thấy hai mắt nàng một lần nữa đỏ lên, trái tim cũng bắt đầu hiện đau đớn thì không khỏi cười tự giễu một tiếng.
Nàng quả thực là khắc tinh của hắn.
Vừa khóc lên thật sự là cách trị hắn tốt nhất, bởi hắn đến một biện pháp hoá giải cũng chẳng có.
"Tam cô nương sao lại khóc thế? Không muốn gả cho ta sao?" Lục Yến gắng gượng nói.
Hai tay Thẩm Chân vòng lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ chôn ở ngực hắn, cọ xát, sợi tóc tinh tế mềm mại quệt lên cằm hắn.
Hai tiếng nguyện ý khẽ vang lên.
Hai con ngươi đen nhánh của Lục Yến xẹt qua nét cười, nói: "Bản quan vốn cho rằng Thẩm Tam cô nương sẽ thận trọng một chút, không nghĩ rằng nàng cứ như vậy cam tâm tình nguyện gả cho ta."
Lục Yến còn chưa nói xong, Thẩm Chân đã hung ác bấm lên eo hắn một cái.
Lục Yến cười nuốt lời chưa nói xuống, chuyển hướng câu chuyện: "Ta không ở đây nàng nhớ phải chiếu cố tốt chính mình, không cho phép ăn đồ lạnh.
Nếu bên Đông cung hỏi nàng khoảng thời gian này đi đâu thì nàng cứ nói là Dương Châu, báo tên Sở Tuần lên là được."
"Ta nhớ rồi."
Lục Yến nghĩ một chút, lại cắn lỗ tai của nàng nói: "Nếu nàng thật sự quá nhớ ta thì có thể tới phủ Kinh Triệu đánh trống."
Nghe lời này, lỗ tai Thẩm Chân "Phù" một cái đỏ bừng.
"Ai nhớ chàng chứ?" Thẩm Chân phản bác.
Lục Yến cười khẽ, tiện tay bóp nhẹ eo nhỏ không đủ một nắm của nàng, thả lại hộp vào tay nàng, "Ta đi đây, cái này nàng giữ lấy đi."
Thẩm Chân vẫn đẩy trả lại hắn, "Đại nhân, những thứ này ta thật sự không cần."
"Tại sao?"
"Ta có thể tự mình nuôi sống bản thân và Thẩm Hoằng." Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Chân nhìn thẳng vào hắn, "Đại nhân không nhớ sao? Ta ở chợ Tây còn có một cửa hàng hương phấn."
Lục Yến khẽ giật mình.
Đúng vậy, nàng quả thật có thể nuôi sống chính mình.
Ngày ấy bọn họ gặp nhau, nàng đang ngồi trong cửa hàng hương phấn của mình gảy bàn tính.
Dù nàng có hơi ngây thơ, nhưng điểm khác chắc chắn vô cùng tốt, sổ sách nhớ cũng rõ ràng, tựa như hồi đi Dương Châu vì giúp hắn nên bận bịu không ít...!
"Như thế, hoá ra lấy cái gì của ta cũng đều là giày vò sao, vậy nàng cái gì cũng đừng lấy nhé?" Lục Yến cân nhắc hộp trên tay, mắt sắc hơi tối.
"Đừng." Thẩm Chân ngoắc lòng bàn tay của hắn, "Để chim bồ câu của chàng lại."
Bên ngoài tiếng trống cấm đi lại ban đêm vang lên, tiếng trống rơi vào tai như thúc giục người ta nhanh chóng tranh thủ thời gian rời đi, Lục Yến vuốt ve mặt nàng một lát, chậm rãi đứng dậy.
Hắn đi tới cổng, vừa bung dù, Thẩm Chân liền níu ống tay hắn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấp giọng nói: "Đại nhân, đi thong thả."
Nam nhân trầm thấp đáp một tiếng "Ừm".
***
Không thể không nói, thói quen chính là thứ rất khó thay đổi.
Tỉ như chứng nhận giường này của Thẩm Chân, đổi sang chỗ khác nàng liền không quen, trời đã sắp sáng tới nơi mới chợp được mắt.
Khó khăn lắm ngủ được nửa canh giờ liền ngồi dậy.
Bầu trời trên cao, từng tầng mây yên lặng di chuyển, bóng cây xanh um tươi tốt rơi trên mặt đất, chợt nghe được một loạt tiếng lộc cộc, có một cỗ xe ngựa dừng trước Bảo Ninh phường.
Thẩm Chân mang giày xuống đất, vội vã đi mở cửa.
Người nàng luôn niệm cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mắt, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác như đi trên mây.
Mũi Thẩm Chân sụt sịt.
Thanh Khê lệ nóng quanh tròng hô một tiếng, "Cô nương!"
"Tam tỷ tỷ! Tỷ màu cúi đầu nhìn đệ trước đi!" Thẩm Hoằng ở phía dưới nắm lấy váy nàng.
Thẩm Chân cúi đầu nhìn thằng bé, bất đắc dĩ cười nói: "Được, nhìn đệ, nhìn đệ."
Thẩm Hoằng quá lâu không được gặp người thân, vừa thấy Thẩm Chân liền bắt đầu líu lo không ngừng, hận không thể đem hết sự tình mỗi ngày bọn họ trải qua ở Dương Châu kể lại cho Thẩm Chân nghe.
Thẩm Chân nghe một lát đã thấy buồn ngủ, lát sau liền ngáp một cái.
"Hoằng Nhi." Thẩm Chân dụi mắt, "Bình thườngệ và Sở tiên sinh đều nói nhiều chuyện như vậy sao?"
Thẩm Hoằng lắc đầu, "Tiên sinh không cho đệ nói quá nhiều lời, nói nhiều quá không tốt cho họng."
Thẩm Chân không dừng, cười khẽ một tiếng, sờ đầu đệ đệ, "Đệ giữ chút khí lực, chờ đại tỷ tỷ đến đệ lại kể cho đại tỷ tỷ nghe có được không?"
Thẩm Hoằng gật đầu nhẹ, dùng tay phải che miệng của mình.
Thừa dịp tiểu hài tử ngủ trưa, Thẩm Chân và Thanh Khê đi một chuyến tới chợ phía Tây, mở cửa Bách Hương Các lấy mười mấy xâu tiền bạc và hai cái châu trâm.
Mặc dù Thẩm Chân đã rời kinh mấy tháng nhưng gương mặt này của nàng cũng không dễ dàng bị người ta quên lãng.
Nàng chải búi tóc Nhạc Du, thân mặc một bộ váy sa màu vàng nhạt, chân đi một đôi giày thêu trân châu đáy mềm, trên đầu cài một chiếc trâm bạch ngọc lôi hoa trang, dung mạo điệt lệ, tư thái càng đẹp hơn lúc trước, chỉ mấy bước đường, cũng giống như mang theo hoa thải, tràn đầy lưu quang.
Dáng vẻ đáng chú ý như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, lập tức nhấc lên gợn sóng.
Thẩm Chân đi vào một hiệu cầm đồ, đặt châu trâm vào khay bên trong nói, "Chưởng quỹ, ta có đồ vật muốn cầm."
"Là hai chiếc châu trâm này sao?"
"Phải."
"Cái này chi nhất quán, cái này chi ba xâu."
Thẩm Chân tiếp nhận, "Đa tạ chưởng quỹ."
Bên cạnh hiệu cầm đồ ở chợ Tây là một cửa hàng trang sức của Mạnh gia, đứng ở phía ngoài là mấy quý nữ, Hứa gia Hứa Ý Thanh, Vương gia Vương Nhụy, Tôn gia Tôn Mật đều có mặt, còn có mấy ời Thẩm Chân không nhận biết.
Vương Nhụy nói: "Này, đó không phải Thẩm Chân hay sao? Nàng ta sao đã trở về rồi?"
Tôn Mật nói: "Ta nghe nói nàng bị một lão gia thương hộ hơn năm mươi mua đi, làm tiểu thiếp thứ bảy, lão gia kia cực kỳ yêu thương nàng ta!"
"Được sủng ái lẽ ra không nên thiếu tiền chứ, sao lại tới đây cầm đồ?"
Vương Nhuy che miệng cười, "Các ngươi nói rốt cuộc là thật hay giả vậy? Năm mươi tuổi? Đây chẳng phải là có thể làm cha nàng ta rồi sao? Ôi trời ạ, ngươi tốt nhất đừng nói nữa, lời nói ô uế lời như vậy cũng không sợ về nhà bị mắng!"
"Ta nhớ được Thẩm Chân từng đối xử với các ngươi rất tốt." Hứa Ý Thanh chậm rãi nói, "Có lẽ nàng có điều khó xử, các ngươi nói ít vài ba câu đi."
Tôn Mật nhỏ giọng nói: "Thanh Thanh, chúng ta cũng chỉ nói thật thôi, sao ngươi không nghĩ một chút, cha nàng ta đã khiến dân chúng Đại Tấn ta chết bao nhiêu người..."
Hứa Ý Thanh liếc nhìn Tôn Mật, cười lạnh một tiếng.
Thầm nghĩ: Nếu không phải Thẩm gia xuống dốc nhường địa vị cho cha ngươi, vị trí Công bộ Thượng thư còn đến lượt người Tôn gia tới làm sao?
Phụ thân Tôn Mật chính là đương nhiệm Công bộ Thượng thư, Tôn Chính Thuyên.
Thế gian này xưa nay không thiếu lời đồn, càng không thiếu mấy lời đồn liên quan tới mỹ nhân nghèo túng.
Thẩm Chân hiểu rõ tiểu thiếp thứ bảy trong miệng các nàng, cũng đều nghe vào tai...!
Hứa Ý Thanh đi về phía Thẩm Chân, Tôn Mật ở phía sau nói: "Thanh thanh, ngươi mau trở lại, ngươi tới đó làm gì chứ!"
"Tam cô nương." Hứa Ý Thanh đứng trước mặt Thẩm Chân, "Tam cô nương về kinh thành lúc nào thế?"
"Ngay hôm nay thôi." Thẩm Chân cười nói.
Hứa Ý Thanh nói: "Các nàng nói bậy, ta thay các nàng cùng bồi tội với cô."
"Không cần, cô là cô, các nàng là các nàng." Thẩm Chân dừng lại, "Ta còn có việc, đi trước."
"Tam cô nương nếu có chỗ nào khó khăn cứ việc nói với ta."
Thẩm Chân quay đầu lại nói: "Đa tạ ý tốt của Thất cô nương, ta xin ghi tạc trong lòng."
Rời khỏi hiệu cầm đồ bên đường phố, Thanh Khê tức giận đến run tay, "Vừa rồi sao cô nương không để nô tỳ đi giải thích? Tôn Mật kia quả thực khinh người quá đáng, hoàn toàn quên trước kia từng đứng ở cổng Hầu Phủ trông mong gặp được cô nương thế nào, bây giờ lại chửi bới thanh danh cô nương như vậy..."
Thẩm Chân cười nói: "Các nàng thích nói gì thì nói, miệng mọc trên người bọn họ làm sao chúng ta có thể quản được đây? Các nàng dù không nói trước mặt thì cũng sẽ nói sau lưng, ngươi đi giải thích cũng vô dụng thôi."
Thanh Khê sửng sốt, thấp giọng nói: "Cô nương hình như thay đổi một chút." Trong mắt Thanh Khê, Tam cô nương nhà nàng là một người luôn phân biệt rạch ròi, một là một, hai là hai, chuyện tốt xấu luôn phân biệt rõ ràng.
Thẩm Chân cúi đầu nhìn dưới chân, đột nhiên cảm giác Trường An vẫn là Trường An kia, nhưng nàng đã thực sự thay đổi.
Điều này liên quan đến khoảng thời gian một năm này, nàng trải qua hoạ gia tộc lật úp, trải qua khuất nhục giãy dụa khi làm ngoại thất của người ta, trải qua hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt ở Dương Châu, lúc bị hạ độc, lúc bị đuổi giết...!
Quay đầu nhìn lại, tâm tư tiểu cô nương sao còn có thể tuỳ tiện sinh ra cảm giác tức giận, khổ sở đây?
Thẩm Chân lần đầu tiên đến mắng Hứa Ý Thanh một câu dối trá cũng chẳng muốn mắng.
Số người bây giờ có thể làm cho nàng khổ sở chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trước chạng vạng tối, Thẩm Chân thuê mấy công tượng(*), trước cửa trạch viện treo một tấm biển -- Thẩm trạch.
Thẩm Chân đưa tay sờ lên, khóe miệng phủ ý cười.
(*) Thợ thủ công.
Công tượng là chế độ lao động cưỡng bức, tổ chức thành đội ngũ như quân lính.
Từ thời Lê Thánh Tông chia công tượng làm hai ban luân phiên nhau, một nửa sản xuất, một nửa về quê làm ruộng.
Do chế độ công tượng có tính trói buộc người thợ thủ công nên họ không hứng thú với công việc trưng tập của triều đình.--- Google xin hân hạn tài trợ chương trình này..
...