...
́p đặt mọi chuyện.
Trước khi xuất phát hắn cũng không biết mình đi tới Phi Linh môn. Dọc đường đi thi thoảng hắn có nghe thấy công tử và Nam thúc nói qua vài lần, thế nhưng hắn còn chưa biết công tử mình lại trở thành chưởng môn ở đây. Nhìn đám người này, trong đó còn có không ít cường giả, thế lực của công tử ở đây tuyệt đối không tồi, so với Lục gia còn mạnh hơn.
Ngao.
Bên cạnh truyền tới tiếng thú rống, mọi người lập tức nhìn lại. Lúc này đầu Cửu Đầu Yêu Giao đã thu nhỏ thân thể tới mấy thước nhu thuận đứng trước người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, trên mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nở nụ cười thỏa mãn.
- Được rồi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đi tới bên người Lục Thiếu Du nhìn vào Nghịch Lân Yêu Bằng trên bầu trời rồi nói:
- Tiểu tử, ngươi tìm đâu ra đầu Nghịch Lân Yêu Bằng cường hãn như vậy?
- Ta đâu có thể thu phục được nó, là Tiểu Long.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói, đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng thuần phục Tiểu Long chứ không phải là thuần phục hắn.
- Nam thúc, đây là Phi Linh môn.
Lục Thiếu Du lập tức nói với Nam thúc bên người.
Ánh mắt Nam thúc đã sớm đảo qua đám đệ tử Phi Linh môn, cuối cùng ánh mắt nhìn kỹ vào hai người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Muốn đặt chân trên Cổ Vực thực lực hiện tại vẫn còn thiếu nhiều, so với rất nhiều thế lực trong Cổ Vực còn rất yếu, cần phải tiếp tục phát triển thế lực.
Nam thúc nói.
Nói xong, ánh mắt Nam thúc lại quay về phía Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói:
- Linh Suất cửu trọng, Vũ Suất cửu trọng, hai người các ngươi muốn biết thực lực ta sao? Nếu như là năm đó thì các ngươi đã chết rồi. Chờ sau khi các ngươi đột phá Vũ Vương là Linh Vương thì có thể miễn cưỡng biết được thực lực của ta.
Lúc này, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh há hốc mồm, không chỉ là bọn hắn đối với lời nói của Nam thúc vô cùng khiếp sợ, mà bởi vì vừa rồi bọn hắn vô cùng cẩn thận thả tâm thần ra, thế nhưng còn chưa tiếp xúc tới người đối phương đã bị đối phương biết, bởi vậy có thể thấy được thực lực đối phương cường hãn ra sao.
Hai người vốn nhìn thấy một lão giả ốm yếu mà Lục Thiếu Du lại tôn kính như vậy cho nên mới thử dò xét thực lực đối phương một phen, không nghĩ tới thực lực của lão giả này lại cường hãn tới tình trạng này. Bọn họ vừa mới dò xét mà đối phương đã biết, loại thực lực này quả thực chỉ có thể là Vũ Vương hoặc Linh Vương, mà chỉ sợ cũng không phải Vũ Vương hoặc Linh Vương bình thường.
- Chúng ta nhất thời hiếu kỳ, mong tiền bối thứ lỗi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhanh chóng thi lễ nói.
- Không sao.
Nam thúc nhìn vào hai người, lập tức nói với Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh:
- Ngươi là Vũ Suất cửu trọng đã dậm chân ở đỉnh phong rất lâu rồi đúng không? Ngươi lĩnh ngộ còn chưa đủ, vũ lực cực cao thế nhưng tu luyện hiệu quả cũng không lớn, cần phải lĩnh ngộ một phen, lúc đó ngày đột phá Vũ Vương cũng không xa.
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh triệt để chấn kinh, nàng không nghĩ tới thực lực của nàng lại bị đối phương nhìn thấu, ngay cả bình cảnh tu luyện của mình đối phương cũng có thể nhìn ra. Thực lực của đối phương tuyệt đối vô cùng kinh khủng.
- Còn có ngươi, tuy rằng ta không biết ngươi dùng phương pháp gì mà tu luyện độc công, tốc độ tu luyện hẳn là cực nhanh, thế nhưng đối với bản thân ngươi có không ít chỗ có hại, nếu như muốn đột phá thì rất khó. Trừ phi là tìm vật kịch độc phụ trợ tu luyện, đồng thời tâm cảnh ngươi cũng bất ổn, sau này có lẽ sẽ là họa lớn, cần phải ổn định tâm cảnh, bây giờ vẫn còn kịp.
Nam thúc lại nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rồi nói.
- Cái này... Đa tạ tiền bối.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tuyệt đối là hạng người cao ngạo, thế nhưng hiện tại cũng bị mấy câu nói của Nam thúc làm cho thán phục. Lời đối phương nói là sự thực, liếc mắt là có thể nhìn thấy hắn, khiến cho hắn vô cùng sợ hãi.
Lục Thiếu Du nhìn dáng vẻ của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh không khỏi mỉm cười, thực lực hai người vô cùng cường hãn, thế nhưng so với Nam thúc thì quả thực là một trời một vực.
- Giúp ta an bài địa phương bế quan đi.
Nam thúc lập tức nói với Lục Thiếu Du.
- Nam thúc, đi theo con.
Lục Thiếu Du nói, lập tức mang theo Nam thúc, Lục Tiểu Bạch đi vào trong Phi Linh môn. Trong Phi Linh môn lúc này cũng không có biến hóa quá lớn, dường như không khác trước đây là mấy.
Chúng đệ tử sau lưng Trịnh Anh chưởng lão và Chu Ngọc Hậu trưởng lão lập tức giải tán. Thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào bóng lưng chưởng môn.
- Chưởng môn quả thực còn rất trẻ nha, ta còn cho rằng chưởng môn đã lớn tuổi rồi.
- Có lẽ tầm hai mươi tuổi, không biết thực lực chưởng môn thế nào.
Trong tiếng nghị luận của chúng đệ tử, Lục Thiếu Du mang theo Nam thúc tới đại điện Phi Linh môn, sau đó lập tức tiến vào mật thất vốn là bảo tàng của Phi Linh môn.
Mật thất này cực kỳ thích hợp cho việc bế quan. Từ lúc Nam thúc nói tới Phi Linh môn bế quan, Lục Thiếu Du lập tức nghĩ tới mật thất này vừa vặn có thể cấp cho Nam thúc tu luyện.
- Lần chữa thương này của ta không ngắn, bảy ngày sau đưa chút dược liệu qua đây cho ta, có lẽ sẽ có chút dược liệu khó tìm, thế nhưng vẫn phải có.
Trong mật thất, Nam thúc dường như rất thỏa mãn, lập tức giao cho Lục Thiếu Du danh sách dược liệu rồi nói.
Lục Thiếu Du nhìn thoáng qua rồi nói:
- Tiểu tử sẽ làm tốt, đến lúc đó sẽ mang tới cho Nam thúc.
Sau khi sắp xếp cho Nam thúc xong, Lục Thiếu Du lập tức tới cung điện kia. Cung điện này so với khi trước cũng không có bao nhiêu biến hóa. Cung điện dựa lưng vào thác nước, có thể thấy loáng thoáng tiếng thác nước, chu vi chung quanh có không ít cây cối xanh ngát.
- Tham kiến chưởng môn.
Ngoài đình viện, ba thân ảnh xinh đẹp sau khi nhìn thấy Lục Thiếu Du liền vội vàng hành lễ, đó chính là Phương Tân Kỳ, Nhan Kỳ còn có Bạch Toa Toa.
- Miễn lễ.
Lục Thiếu Du nói, ánh mắt nhìn vào tam nữ. Mấy năm nay tam nữ quả thực biến hóa quá nhanh, Bạch Toa Toa hay mặc trang phục khiến cho người ta sôi máu kia lúc này trước ngực cao vót, dường như trong hai năm này đã phát dục lần nữa. Bộ váy ngắn vừa vặn bao vây bộ mông tròn lẳn hiện lên đôi chân dài trắng nõn, có lẽ trong Phi Linh môn này nàng đã khiến cho không ít đệ tử phải chảy máu mũi.
- Chưởng môn, lần này người đi đâu mà lâu vậy mới trở về?
Phương Tân Kỳ lên tiếng, nàng với Lục Thiếu Du có thời gian ở chung lâu nhất cho nên khi hắn rời đi có cảm giác thiếu thốn.
- Đi làm chút chuyện, nàng càng lúc càng đẹp nha.
Lục Thiếu Du mỉm cười, Phương Tân Kỳ tuy rằng không phải nữ tử tuyệt mỹ, thế nhưng mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn, cung trang bao phủ thân hình lồm lõm cũng cực kỳ dễ nhìn.
- Chưởng môn, sao người lại học được cách pha trò rồi.
Vẻ mặt Phương Tân Kỳ lập tức đỏ ửng, e thẹn nói, trong mắt cũng có chút vui vẻ.
...