Chương 1437: Đoạn tay đoạn chân (2)


...

Phanh Phanh.

Công kích của Dương Quá và Lục Tâm Đồng đánh vào trên quang tráo, thanh âm trầm thấp vang lên. Công kích kinh khủng không ngờ trực tiếp tạo thành một cái khe trên quang tráo, kình khí đều bị nuốt vào bên trong.

Khục khục.

Trong nháy mắt này hai người Dương Quá và Lục Tâm Đồng bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh lui về phía sau mấy bước.

- Lão đại, huynh thế nào rồi.

Tiểu Long nhanh chóng đưa La Lan thị tới bên người Lục Thiếu Du. Nhìn Lục Thiếu Du, trong đôi mắt nhỏ tuy rằng có lo lắng thế nhưng lại không nhiều bằng mọi người.

- Ta không sao.

Lục Thiếu Du nói.

- Thiếu Du, đứa nhỏ này. Sao con lại làm như vậy, sau này con làm sao bây giờ.

La Lan thị từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại. Nhìn thấy nhi tử đã trở thành người tàn phế trên mặt đất, trong lòng vô cùng đau đớn.

- Mẫu thân, con không sao. Người không có việc gì là tốt rồi.

Lục Thiếu Du vội vã nhìn về phía mẫu thân. Trên cỗ mâu thân có năm ngón tay, trên đó còn vết máu nhàn nhạt khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng lạnh lẽo.

- Mông trưởng lão, người nhất định phải giúp Triệu gia báo thù. Một ngàn ba trăm sáu mươi mốt nhân mạng của Triệu gia đều bị Lục gia giết chết. Người nhất định phải giúp Triệu gia báo thù.

Nhìn người bên cạnh, Triệu Vô Cực thê lương nói.

Tất cả tiêu tán, bên người Triệu Vô Cực xuất hiện một đạo thân ảnh, người này mặc một bộ hoàng bào, tuổi chừng thất tuần, ánh mắt có chút âm lệ, toàn thân tỏa ra khí tức bức người.

- Một nghìn ba trăm sáu mươi mốt người a, Lục gia cũng hạ thủ được sao?

Lão giả được gọi là Mông trưởng lão này nhìn về Lục Thiếu Du, hàn ý trong mắt bắn ra.

- Khi trước Triệu gia tiến về Lục gia, lúc đó chẳng phải cũng muốn diệt Lục gia sao? Hiện tại Triệu gia bị diệt chỉ là báo ứng mà thôi. Mà bây giời Triệu Vô Cực cũng phải chết.

Lục Thiếu Du đứng lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mông trưởng lão. Xem ra người này chính là chỗ dựa của Triệu Vô Cực trên Vân Dương Tông. Một cỗ sát khí trên người Lục Thiếu Du lặng lẽ khuếch tán về phía Triệu Vô Cực.

Cảm nhận cỗ sát khí này, Triệu Vô Cực nhịn không được mà run rẩy.

- Hừ, trên Vân Dương Tông còn chưa tới phiên ngươi kiêu ngạo. Việc Lục gia khi trước ta đã buông tha cho Lục gia các ngươi một lần. Lần này không ngờ ngươi lại diệt toàn bộ Triệu gia. Nếu đã như vậy thì Lục gia các ngươi cũng phải trả một cái giá đắt.

Mông trưởng lão kia nhìn Lục Thiếu Du rồi lạnh nhạt nói.

- Mông Kỳ San, ngươi tính là thứ gì? Triệu Vô Cực dám khiến cho đệ tử ta tự đoạn tay chân, Triệu Vô Cực không chết ta cũng không bỏ qua cho hắn.

Ánh mắt Vũ Ngọc Tiền âm trầm nhìn về phía Mông trưởng lão kia.

- Vũ Ngọc Tiền, đừng quên thân phận của ngươi. Ngươi là người của Vân Dương Tông, có người diễu võ dương oai trên Vân Dương Tông, tạo thành giết chóc máu tanh trong thành Hạo Dương, chuyện này nếu như truyền ra bên ngoài, Vân Dương Tông sau này làm sao dám đặt chân trên đại lục Linh Vũ? Lục Thiếu Du này bị đoạn một tay một chân thì làm sao? Có so được với một ngàn ba trăm sáu mươi mốt khẩu của Triệu gia sao?

Mông trưởng lão nhìn Vũ Ngọc Tiền lạnh nhạt nói.

- Mông trưởng lão, ngươi cũng đừng quên thân phận của ngươi. Có ta ở đây, chuyện Vân Dương Tông còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân.

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, một cỗ sát khí mạnh mẽ được thu lại.

- Tông chủ? Hừ, thân là tông chủ Vân Dương Tông lại không để ý tới bộ mặt của Vân Dương Tông, để ngoại nhân diễu võ dương oai trên Vân Dương Tông. Nếu như trưởng lão đoàn ra mặt phân xử, sợ rằng chức vị tông chủ này của ngươi cũng khó mà giữ được.

Mông trưởng lão nhìn Vân Khiếu Thiên rồi nói.

- Nực cười, người ngoài? Lục Thiếu Du chính là con rể của ta, lại là đệ tử của sư huynh Vũ Ngọc Tiền ta. Sao lại là người ngoài cơ chứ? Lục gia diệt Triệu gia chỉ là ân oán hai nhà mà thôi. Chuyện này không có quan hệ tới mặt mũi của Vân Dương Tông. Triệu Vô Cực thân là trưởng lão Vân Dương Tông, bình thường cậy thế làm càn, giành chỗ tốt vì Triệu gia ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng hôm nay lại là ngày đại hỉ của Vân Dương Tông, không ngờ lại uy hiếp con rể ta tự đoạn một tay một chân, rõ ràng Triệu Vô Cực này không tuân thủ tông quy, hiện tại ta dùng thân phận tông chủ Vân Dương Tông ra lệnh, đem chức vị trưởng lão của Triệu Vô Cực hủy bỏ, trục xuất khỏi Vân Dương Tông.

Vân Khiếu Thiên lạnh nhạt nói.

- Tông chủ thật lớn lối. Bỏ chức vị trưởng lão sao? Ngươi đừng quên, muốn tước bỏ chức vị trưởng lão cần phải được trưởng lão đoàn đồng ý, ngươi không thể tự mình làm chủ.

Mông trưởng lão lạnh nhạt nói, ánh mắt âm trầm nhìn vào Lục Thiếu Du:

- Chuyện Triệu gia ta không thể mặc kệ như vậy. Tiểu tử, nợ máu của Triệu gia ngươi phải trả giá đắt.

- Mông Kỳ San, ngươi dám.

Trường bào trên người Vân Khiếu Thiên run lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mông trưởng lão kia rồi nói:

- Ngươi dám tiến lên một bước, coi như ngày hôm nay buông bỏ chức vị tông chủ Vân Dương Tông, ngươi cũng đừng hòng động vào một cọng lông của Thiếu Du, đừng tưởng rằng ta không dám động tới ngươi.

- Mông trưởng lão, thù của Triệu gia người nhất định phải báo.

Triệu Vô Cực nhìn chung quanh rồi thê lương nói.

- Ài.

Lúc này trong không gian vang lên tiếng thở dài. Thanh âm quanh quẩn trong không trung, giống như có người thở dài bên tai mọi người. Thế nhưng nghe kỹ thì lại vô cùng xa vời, hư vô mờ mịt.

Thanh âm này lập tức vang lên:

- Chuyện Lục gia và Triệu gia dừng ở đây đi. Triệu gia khi trước muốn diệt Lục gia, kết cục mà Triệu gia gặp phải ngày hôm nay cũng chính là do mình tạo ra, còn muốn truy cứu cái gì nữa? Lục gia diệt Triệu gia, tất cả chuyện này do Triệu Vô Cực có chút quá đáng. Chuyện này coi như hết, sau này ta không hy vọng trên Vân Dương Tông xuất hiện chuyện như vậy nữa.

Thanh âm vừa dứt, tiếng thở dài loáng thoáng xuất hiện trong tai mỗi người.

- Ra mắt thái thượng trưởng lão.

Tất cả trưởng lão, bao gồm là Vân Khiếu Thiên, còn có Mông Kỳ San kia quay mặt về phía trước hành lễ. Chúng đệ tử nhìn thấy trưởng lão và tông chủ hành lễ, cả đám lập tức hành lễ. Vân Hồng Lăng cũng cung kính quỳ một gối xuống.

- Sư phụ, đệ tử của đệ tử tự đoạn một tay một chân, bút sổ sách này sao có thể bỏ qua như vậy được?

Vũ Ngọc Tiền nhìn ngọn núi phía xa rồi nói.

- Tự đoạn một tay một chân Vân Dương Tông ta sẽ toàn lực chữa trị. Vấn đề không quá lớn. Việc này dừng ở đây thôi. Nếu như ai còn dám động tay động chân trên Vân Dương Tông, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Trên không trung, thanh âm hư vô mờ mịt kia một lần nữa vang lên. Thanh âm vừa dứt, một cỗ khí thế khiến cho người ta không thể phản kháng tràn ra.

Lúc này ngay cả Mông Kỳ San kia cũng không dám nói thêm gì nữa. Sắc mặt Triệu Vô Cực cực kỳ xấu xí, cũng không dám nói thêm lời nào.

- Ha ha...

Một tiếng cười to vang lên, trong tiếng cười mang theo hàn ý ngập trời:

- Dừng ở đây? Nào dễ dàng như vậy? Triệu Vô Cực lão cẩu kia bóp cổ mẫu thân ta, bút sổ sách này lẽ nào cứ để nó trôi qua như vậy?

...