...
Khi anh ta nói những lời này không kịp bỏ điện thoại ra xa nên để người trong điện thoại nghe được.
Giọng điệu Ôn Lệ thay đổi hẳn, dồn nén nói: “Anh Bách Sâm?”
Bách Sâm ho mấy cái rồi cười, nói chuyện cẩn thận: “Ừm? Anh đây nha đầu, em đang làm gì đấy? Tập thoại kịch bản?”
Ôn Lệ không nói gì.
Bách Sâm nghĩ đến dáng vẻ tức giận trừng mắt của cô, thấy vui vẻ biết bao.
Tống Nghiên nghe thấy Bách Sâm gọi tên người kia trong điện thoại thì lập tức đứng lên, nghiêng người qua cả cái bàn cướp điện thoại về.
Bách Sâm vẫn đang giữ nguyên tư thế giơ điện thoại lên nghe, ngẩn người, từ cười hì hì đến cười lớn hơn nữa.
Tống Nghiên lấy điện thoại về để bên tai, chưa kịp mở miệng nói gì đã nghe thấy tiếng rống giận một tràng dài long trời lở đất: “Anh rảnh rỗi lắm hả? Anh không có việc gì làm hay sao mà phải nhận điện thoại của người khác? Hay anh đang nghe lén em và Tống Nghiên nói chuyện? Tống Nghiên, anh ấy không có tay hay không có miệng mà phải để anh nhận điện thoại giúp? Tống Nghiên, người đâu!!”
“Anh đây.”
Ôn Lệ lại không nói gì.
“…Anh đang làm gì đấy, tại sao bảo anh ấy nghe điện thoại hộ.” Ôn Lệ thay đổi giọng, oán giận trong lòng thấy bực mình, “Để anh ấy chê cười tôi?”
Tống Nghiên liếc mắt nhìn Bách Sâm, người này vẫn đang cười, khóe môi cong cong, hình như vẫn chưa lấy lại trạng thái lúc đầu, ngón tay đặt lên môi, líu lưỡi không nói được gì.
Vô cùng cà lơ phất phơ khiến người khác cực kỳ khó chịu.
“Cậu ta cướp điện thoại của anh.” Tống Nghiên nhíu mày nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng hỏi cô, “Em vừa nói gì thế?”
Tiếng bên kia điện thoại buồn bực hờn dỗi: “Không nói gì hết, cúp.”
Không để Tống Nghiên có thêm cơ hội hỏi lại, dứt khoát tắt điện thoại.
Tống Nghiên để điện thoại xuống, nhanh gọn dứt khoát hỏi Bách Sâm: “Vừa nãy cô ấy nói gì qua điện thoại?”
Bách Sâm nháy mắt mấy cái, cười hì hì: “Không có gì, nha đầu hỏi cậu khi nào thì về?”
Tống Nghiên híp mắt, nhếch môi: “Cậu cười kiểu đó là sao?”
“Lâu rồi mình và con bé chưa liên lạc, đã lâu hôm nay mới được nghe giọng con bé, thấy vui không được à?” Bách Sâm vô tội xòe hai bàn ta ra, “Dù sao cũng là vợ chưa cưới cũ, cậu hiểu mà, đúng không?”
Cậu ta lười nhác dựa vào ghế số pha, cánh tay đặt nhẹ lên thành lưng ghế ngồi, ngón tay lơ lửng vẽ từng vòng tròn trong không trung, đi theo nhịp đàn vi-ô-lông đang bật trong văn phòng, vô cùng đắc ý hả hê và tao nhã.
Tống Nghiên lạnh lùng nhìn cậu ta, đi vòng qua bàn đến trước mặt tên này, Bách Sâm nhắm mắt giả vờ không nhận ra sự đe dọa trước mắt, bị người kia nắm kéo cà vạt, không nặng không nhẹ hất lên.
“Cậu muốn bị đánh không?”
Lúc còn đi học Tống Nghiên từng đánh nhau, nguyên nhân vì trong lớp bọn họ có rất ít những người đăng ký thi đại học sau khi tốt nghiệp, gần đến kỳ thi căng thẳng, mọi người rảnh rỗi nên để nghị muốn tổ chức một chuyến đi chơi trước khi tốt nghiệp.
Tống Nghiên muốn chuẩn bị cho việc thi đại học nên không thể đi, Bách Sâm hét to mấy từ cô đơn buồn chán, người bạn thân nhất không đi, anh ta cũng không muốn đi.
Mấy người bạn chơi cùng thấy thế khuyến khích Bách Sâm rủ vợ chưa cưới của mình đi cùng.
Bách Sâm từ chối, rủ nha đầu kia đi làm gì, cô ấy không quen mấy bạn nữ trong lớp chúng ta.
Bọn họ nói, cậu và cô ấy đều quen nhau là được, hai người các cậu ở cùng một chỗ không phải rất tốt sao.
Bách Sâm cười, hỏi thế nếu đến đêm thì thế nào? Vẫn phải ngủ cùng với mấy bạn nữ trong lớp mình đấy thôi.
Mấy đứa trẻ vừa trưởng thành chưa được mấy ngày, nở nụ cười đen tối.
Cô ấy là vơ chưa cưới của cậu mà, sau này sớm hay muộn cũng phải ngủ chung một giường, không bằng hưởng thụ trước.
Bách Sâm lạnh mặt bắt đầu thấy không vui, mấy đứa kia nhìn sắc mặt anh ta thay đổi hẳn đi nên vôi nói sang đề tài khác.
Kết quả buổi chiều ngày hôm đó, mấy người bạn chơi cùng Bách Sâm đánh nhau với Tống Nghiên, không ai biết lý do, tích cách Tống Nghiên lạnh nhạt ít nói. Ngoại trừ Bách Sâm, quan hệ của anh với ai cũng rất bình thường, mấy đứa trẻ mới lớn kiểu ngông ngênh bốc đồng lao vào đánh nhau, không ai nể nang ai.
Do sắp thi đại học lại còn là mấy học sinh nhà giàu đánh nhau, chủ nhiệm lớp chỉ dạy dỗ mấy người mấy câu rồi cho qua chuyện này vào dĩ vãng.
Về sau mấy người bạn kia di dân sang bên nước ngoài, Tống Nghiên bước chân vào giới giải trí làm nghệ thuật, chuyện này hoàn toàn bị vùi xâu vào trong đất.
Lúc đó đánh nhau, mấy vết thương của Tống Nghiên nặng không khác mấy người kia là mấy, vừa nhìn đã biết đánh lộn.
Bách Sâm nghĩ đến đây, lập tức sợ hãi: “Không nói gì thật mà chỉ hỏi cậu hôm nay khi nào thì về, mình thề, lừa cậu mình sẽ độc thân cả đời, nhưng mà —–”
Tống Nghiên nhướn mày, ý bảo anh ta nói tiếp.
“Thì giọng điệu lúc nói kiểu mềm mại nũng nịu, còn rất đáng yêu.” Bách Sâm cười rộ lên, “Dọa mình chết khiếp, nếu con bé không gọi tên mình mình còn tưởng nó bị hồn của ai nhập vào.”
Biểu cảm Tống Nghiên phức tạp buông anh ta ra.
Bách Sâm sửa lại cà vạt, bảo anh uống ngụm rượu cho bớt giận, có phải mấy lời quan trọng không thể nghe đâu, trưng khuôn mặt thối này ra cho ai xem.
Kết quả người này không nhận tình cảm của anh ta, muốn đi ngay.
“Mình về đây.”
“Về nhà hả? Về đi về đi, nha đầu kia hỏi khi nào cậu về chắc hẳn tìm cậu có việc gì đấy.” Bách Sâm vẫy vẫy tay nói thêm, “Mà khoan chương trình mình vừa nói với cậu lúc nãy, cậu đi hay không?”
Tống Nghiên ném lại một cậu: “Cậu đi gặp bà chủ bên Gia Thụy đi, hỏi người ta xem có để Ôn Lệ đi không đã.”
Bách Sâm nhíu mày từ chối luôn, nói như đinh đóng cột: “Cậu bảo mình đi tìm Trương Sở Thụy? Mình không đi.”
Tống Nghiên khó hiểu nhưng không có hứng hỏi lý do.
“Cậu về nói với nha đầu kia đi, bảo con bé nói với người đại diện của nó cũng được, làm khách mời một tập thôi mà, không lẽ người đại diện không thể tự mình quyết định được việc này?”
Tống Nghiên ừm, coi như đồng ý.
Bách Sâm thấy anh định đi thật nên tranh thủ hỏi luôn: “Đúng rồi A Nghiên, hợp đồng của nha đầu Ôn Lệ và Gia Thụy sắp hết hạn rồi nhỉ? Nó có ý định ký tiếp không? Hay cậu bảo con bé đến Bách Thạch đi, mình đảm bảo chỉ cần con bé đến, điều kiện tùy nó chọn và quyết.”
Tống Nghiên: “Quan hệ giữa cô ấy và sếp Trương bên Gia Thụy rất tốt, chắc là sẽ ký tiếp.”
“Quan hệ tốt? Không thể nào, trước kia mục đích khi Trương Sở Thụy ký hợp đồng với nha đầu kia không đơn thuần, nếu con bé không nổi tiếng nhanh và có độ hot như vậy thì đã bị cô ta đá một cước văng ra xa rồi.”
Tống Nghiên nghe bạn mình nói rất chắc chắn, khó hiểu hỏi: “Sao cậu biết mục đích của người ta không đơn giản?”
“…..Trương Sở Thụy là bạn học đại học của mình.” Bách Sâm hơi dừng lại, không tình nguyện nói tiếp, “Được rồi, trước kia mình và cô ta từng hẹn hò lúc.”
“……”
Nhìn biểu cảm trên mặt Tống Nghiên như mắc nghẹn, một lời khó nói hết, Bách Sâm nhún nhún vai: “Không còn cách nào khác, mình không giống Tống Quả Vương cậu, sức quyến rũ của mình quá mạnh. Một vợ chưa cưới cũ, một người bạn gái cũ, nha đầu Ôn Lệ là hồng nhan họa thủy, mình là lam nhan họa thủy.”
—
Từ lúc Ôn Lệ từ công ty về thì cứ chờ Tống Nghiên mãi.
Hôm nay sếp Trương nói cho cô biết chuyện đàm phán làm người đại diện với bên trò chơi gần như đã ổn, công ty trò chơi kia muốn cho ra mắt phiên bản chơi trên điện thoại vào năm nay, vào đúng dịp kỷ niệm tròn một năm trò chơi này được phát hành, không cần nói cũng biết giá trị nhận được nếu đàm phán công việc này thành công là bao nhiêu, có nhiều hoạt động thương mại và liên kết, chị Đan rất để ý đến miếng mồi ngon, hai ba ngày nay bay đến Thâm Quyến đi công tác.
Nên cô đang chơi trò chơi trong lúc đợi Tống Nghiên về.
Máy quay không quay được những suy nghĩ trong đầu Ôn Lệ, các nhân viên đang ngồi trước máy giám sát, ai cũng biết đây là trạng thái bình thường nhất của Ôn Lệ, một mình ở nhà rảnh rang thoái mãi, việc Tống Nghiên có không ở nhà hay không nó không ảnh hưởng đến cô.
Ekip chương trình bọn họ không can thiệp vào lịch trình cá nhân của bốn đôi, có đôi khi hai vợ chồng có những công việc riêng nên phải xa nhau là chuyện không thể tránh. Nnhưng khi ba đôi còn lại đang trong cảnh mỗi người một nơi, ít nhất bọn họ sẽ thường nhắc đến đối phương, từng giây từng phút nhắc nhở người xem đây là chương trình vợ chồng. Còn đến đôi này, bảo tách là tách thật, hoàn toàn không để ý gì đến người còn lại.
Chính các fan cũng đã nhìn ra, dù sao trong bốn tập đã soi được một ít đường, mắt đã luyện thành kính hiển vi, tám tập còn lại chỉ cần tìm kiếm được chút thức ăn là đủ thỏa mãn.
Đợi mãi Tống Nghiên cũng về.
Trong mấy tập trước, nếu Ôn Lệ không nhận được kịch bản hay yêu cầu của chương trình thì khi nghe thấy tiếng Tống Nghiên mở cửa về nhà, nhiều nhất cô sẽ ngoảnh ra liếc một cái rồi tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhân viên đã hết hy vọng từ lâu, mà thầy Tống chưa bao giờ yêu cầu cô Ôn ra cửa đón, bọn họ đâu thể bắt bọn họ làm được.
Bất ngờ thay người nhẽ ra đang nằm trên giường chơi di động bỗng nhiên ngồi bật dậy, xỏ dép chạy ra ngoài phòng ngủ.
Biên tập hỏi: “Cô Ôn muốn đi vào nhà vệ sinh à?”
Phó đạo diễn: “Trong phòng ngủ có nhà vệ sinh mà nhỉ.”
Biên tập lại hỏi: “Có khi nào bồn cầu nhà vệ sinh trong phòng ngủ bị hỏng không?”
Khi mọi chú ý của bọn họ đang dồn vào chuyện không biết bồn cầu trong phòng ngủ bị hỏng hay không hỏng thì Ôn Lệ đang lê dép đi chậm rì rì đến lối từ cửa vào phòng khách.
Cô uể oải dựa vào tường, mũi dép dí trên mặt đất vẽ lung ta lung tung.
“Về rồi?”
“Ừm.”
Tống Nghiên nhìn cô hiếm lắm mới chạy ra đây đón mình, theo bản năng đảo mắt nhìn cameras bên kia, phản xạ có điều kiện hỏi: “Lại có nhiệm vụ? Tự nhiên ra đón anh?”
Mắt Ôn Lệ sáng lên: “Ừm, có nhiệm vụ.”
Đạo diễn ngồi trước máy theo dõi ngơ ngơ, quay đầu hỏi biên tập: “Cô chưa hỏi tôi đồng ý hay chưa mà đã tự ý sửa kịch bản?”
Biên tập xua tay liên tục: “Không phải! Không thể nào!”
Đạo diễn thấy khó hiểu: “Thế có nhiệm vụ gì, tôi nhớ đoạn này không có nhiệm vụ gì hết, cô Ôn đang tự biên tự diễn?”
Ai biết, tiếp tục xem chẳng phải sẽ biết đó là nhiệm vụ gì ư.
Tống Nghiên đổi dép, hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Ôn Lệ mắc nghẹn, đang nghĩ xem phải bịa thế nào, mấy nhân viên đang theo dõi qua màn hình làm hành động nghiêng cổ về phía trước theo vô thức để thăm dò, muốn nhìn thấy rõ khẩu hình khi nói của cô.
Ai ngờ Ôn Lệ bảo Tống Nghiên đưa lỗ tai gần lại đây, cái này không chỉ có âm thanh không nghe được mà ngay cả khẩu hình môi khi nói cũng không thấy nổi.
Đạo diễn ghét nhất cái thói quen xấu đó của hai người này khi nói chuyện, bực mình không chịu nổi: “Không phải bí mật gì lớn, có gì đâu mà không cho chúng ta nghe?”
Đợi đến khi chương trình được chiếu, người xem lại oán giận trong sóng comment “Chương trình muốn tôi phải làm gì với mấy người đây.”
Tống Nghiên nghe Ôn Lệ nói xong, nhíu mày.
“Sau đó thì sao? Cụ thể là làm gì?”
“Tuy ý á.” Ôn Lệ kề sát vào lỗ tai anh lúng túng nói, “Chỉ cần ở cùng một chỗ với nhau.”
Nhiệm vụ mơ hồ không rõ kiểu này hoàn toàn không rành mạch rõ ràng như những nhiệm vụ được sắp xếp trong bốn tập trước.
Có điều kịch bản của Thế Gian Có Người vốn rất tùy duyên, tùy theo ý nguyện của bốn đôi để thay đổi, Tống Nghiên không nghi ngờ gì, còn định nghiêm túc hoàn thành nó.
Anh biết ngày thường Ôn Lệ rất thích ở trong phòng ngủ nên đi thẳng vào đó.
Tống Nghiên ngồi trên ghế sô pha nhỏ.
“Em muốn làm gì?”
Ôn Lệ nhìn giường, nghĩ đến mấy hình ảnh không trong sáng gì đó, nhanh chóng lắc đầu gạt bỏ nó ra khỏi đầu, giơ điện thoại di động lên: “Chơi trò chơi được không? Game Thịnh Đường Huyễn Tưởng mà anh làm người đại diện trước kia đã ra mắt bản chơi trên điện thoại.”
Tống Nghiên gật đầu: “Để anh tải về.”
Hai người làm tổ trên chiếc sô pha nhỏ chơi trò chơi, Ôn Lệ giúp Tống Nghiên lập tài khoản, giúp anh thiết lập khuôn mặt và mua quần áo cho nhân vật trong game, Tống Nghiên tải xong đưa điện thoại cho cô để cô mân mê đủ thứ trước đã.
Ôn Lệ chuẩn bị xong, khoe khoang đưa cho anh xem: “Đẹp không?”
Tống Nghiên thấy khuôn mặt của nhân vật trong game được thiết lập dựa theo mặt anh, giống khoảng năm sáu phần, trên đầu để tóc dài, trên người mặc áo bào trắng làm bằng tơ vàng, khi những góc áo lay động sẽ thấy nó như một dòng nước vàng sáng rực đang chảy, trước kia Tống Nghiên từng làm người đại diện cho hãng trò chơi này, biết giá cả của quần áo mặc bên ngoài, không hề rẻ chút nào.
Từ trước đến nay Ôn Lệ là người rất chịu chi tiền khi chơi game, sau khi hoàn thành các bước đầu, lính mới mặc áo bào được vào trong thôn.
Ôn Lệ dùng chức năng truyền tống đến thôn mà lính mới được vào để tìm anh.
Nhân vật trong game của hai người đứng cạnh nhau, trên người mặc mấy bộ đồ cổ phong, khác cái trên người cô mặc đồ của nữ nên càng thấy lộng lẫy phiêu dật hơn.
Ôn Lệ khá tự luyến, mặt của nhân vật trong game được chỉnh sửa sao cho nó giống mặt mình.
Đẹp đôi quá.
Cô nhìn vào màn hình, hơi mừng thầm.
Ôn Lệ không có nhiệm vụ trong thôn của lính mới nên cô ở cạnh Tống Nghiên, liên tục đi theo sau anh, ngay cả lúc anh đánh quái cũng muốn theo sát, dẫu sao level của cô cao, lượng máu nhiều không sợ bị mấy con quái nhỏ đánh chết.
Vì theo sát nên hai nhân vật như hòa vào nhau, trong anh có em, trong em có anh.
Ôn Lệ ngây ngốc cười rộ lên.
Trong hiện thực không có cách nào để xuyên qua nhau, cô nhích lại gần về chỗ Tống Nghiên đang ngồi, vai kề vai, đùi chạm đùi, trên người anh vẫn là mùi hương ánh trăng giữa mùa hạ, hơi lành lạnh dễ ngửi, cô cảm thấy rất dễ chịu nhưng cũng thấy hơi căng thẳng.
Theo một cách khác, tình cảm của cô càng trở nên rõ hơn khi hai người sát lại gần nhau.
Tống Nghiên nhìn Ôn Lệ trong game chuẩn bị cùng mình biến thành một người, hỏi: “Em không cần làm nhiệm vụ à?”
“Tôi cấp cao hơn anh, nhiệm vụ ở thành chính.”
“Nếu em thấy nó nhàm chán thì có thể đi làm nhiệm vụ của mình trước.”
Ôn Lệ bật thốt: “Không chán!!” Nói xong cắn cắn môi, lúng ta lúng túng tìm cớ, “Nhìn người mới tay mơ giết mấy con quái nhỏ cấp thấp rất có cảm giác thành tựu.”
Tống Nghiên bị coi là tay mơ thở dài.
Đánh được nửa tiếng, cổ anh hơi mỏi, lắc lắc đầu xoay cổ mấy vòng, tự nhiên Ôn Lệ đưa tay lên nắn bóp.
“Mỏi cổ? Tôi xoa bóp cho anh.”
Bàn tay cô chưa từng làm việc nặng nên mềm mại không thô, Ôn Lệ không thích để móng tay dài, không thích việc làm móng, mấy móng tay trên ngón tay luôn được cô cắt ngắn gọn gàng và sạch sẽ. Cô không sợ chọc đau anh, cô không phải người chuyên xoa bóp, cách làm của cô đơn giản mới lạ, không ấn vào huyệt vị, cổ Tống Nghiên không hề giảm bớt sự nhức mỏi, ngược lại ngoài thấy hơi đau ra thì không hiểu sao còn thấy ngứa ngứa.
Giám sát qua màn hình, một người chơi trò chơi, một người mát xa, đạo diễn nghĩ xong luôn việc sẽ để phụ đề thế nào.
“Kiếp phù du nửa ngày rảnh rỗi.”
Ôn Lệ xoa bóp một lúc lâu, ngón tay bắt đầu đau, Tống Nghiên không bảo dừng lại, cô nhéo nhéo thịt trên cổ anh, không cam lòng bỏ ra, đột nhiên bĩu môi hỏi một câu: “Tôi xoa bóp thế nào? Ít nhiều cũng nên cho ý kiến đánh giá đi.”
Hai người sát gần nhau, hơi thở cô phả vào bên tai, ngón tay Tống Nghiên dừng lại, vốn con boss nhỏ bị đánh chỉ còn lại một thanh máu cuối cùng bất ngờ tung kỹ năng bị động, trở nên mãnh mẽ, giơ búa bổ vào anh, nhân vật trong game của anh chết.
“Chết rồi?” Ôn Lệ chớp chớp mắt, không nhịn được cười, “Trời ạ anh cùi bắp quá đi ha ha ha ha ha ha!”
“…….”
Tiếng cười nhạo này của cô hoàn toàn phá tan bầu không khí ấm áp trong phòng, đạo diễn đỡ trán, cứ tưởng rằng hình ảnh ấm áp này có thể kéo dài thêm một lúc, theo quy trình tự nhiên tiếp nữa dựa vào bầu không khí này có thể nhìn thấy hai người không kiềm lòng được sẽ làm ra hành động nào đấy.
Nghĩ nhiều rồi.
Tống Nghiên mím môi, bất lực không biết làm sao, muốn cười nhưng không dám được, vứtt di động nói: “Anh đi uống ngụm nước.”
“Ừ.”
Ôn Lệ gật đầu, đứng dậy đi theo anh.
Cô đi theo anh đến tận tủ lạnh để lấy nước, tiếp tục đi theo anh đến tủ đựng bát lấy cốc uống nước, cô thấy anh rót hai cốc nước, cho mình một cốc và cho cô một cốc.
Ôn Lệ sững người lắc đầu: “Em không khát.”
Tống Nghiên cười: “Vậy em giống cái đuôi nhỏ đi theo anh làm gì?”
“Em phải ở cùng một chỗ với anh.” Cô nói.
“Anh chỉ đi uống nước thôi.”
“Uống nước phải mất đến hai phút đấy.” Ôn Lệ nói, “Hai phát cũng coi như đang tách ra.”
Mắt Tống Nghiên hơi tối lại, ngửa đầu uống nước, uống xong một cốc rồi mà chỗ yết hầu vẫn không dừng.
Dù biết đây là nhiệm vụ nhưng khó có thể chống đỡ được.
Tống Nghiên uống nước xong không vội quay về phòng ngủ, đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.
Ôn Lệ nhìn anh đi về hướng đó đoán anh muốn đi giải quyết nhu cầu, lầm bầm: “Vừa uống nước xong đã đi vệ sinh, hệ tiêu hóa tốt thật.”
Đi vệ sinh không thể đi theo, nói gì thì nói cô không thể nhìn anh đi vệ sinh đúng không, Ôn Lệ không có ham muốn biến thái đến mức đó.
Cô quay đầu định về lại phòng ngủ.
Không ngờ cánh tay bị Tống Nghiên giữ chặt, kéo cô vào nhà vệ sinh.
Ôn Lệ ngỡ ngàng, lắp bắp nói: “Ơ gì nhỉ, tôi không có đam mê biến thái thích nhìn anh đi vệ sinh.”
Tống Nghiên hỏi lại: “Em nói hai phút cũng coi như là tách ra?”
Trong đầu Ôn Lệ thầm mắng đúng là tự lấy đá đập chân mình, cô bị anh kéo vào trong, Tống Nghiên buông cô ra, cô lập tức xoay người về hướng khác, tự có tính tự giác.
“Anh đi đi, tôi đảm bảo sẽ không nhìn trộm.”
Tống Nghiên giữ bả vai xoay người lại, cưỡng ép cô phải đối diện nhìn vào mắt mình.
Cô nhắm mắt.
Không nghe thấy tiếng nước chảy nhưng cảm nhận được sức từ bàn tay đang siết chặt vai cô, Ôn Lệ lặng lẽ mở mắt ra, gặp phải đôi mắt đầy thâm ý.
Anh nhỏ giọng nói: “Trong này không có cameras, rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Em có thể trộm nói cho anh biết, chương trình sẽ không phát hiện ra.”
Ôn Lệ choáng váng.
Chuyện này bảo cô phải bịa thế nào.
Mồm vẫn mạnh miệng nói: “….Thì nhiệm vụ muốn chúng ta ở cùng một chỗ.”
“Chỉ ở cùng một nơi nhưng lại yêu cầu đến mức ngay cả hai phút cũng không được tách ra.” Quay được nhiều tập, Tống Nghiên biết ekip chương trình sẽ không yêu cầu nghiêm khắc đến mức đó, “Để em làm cái đuôi của anh?”
Ôn Lệ buồn bực nhăn nhăn mi, lầu bầu: “Hôm nay tôi muốn làm cái đuôi, không được à?”
Trong lòng hoảng sợ không thôi, không phân biệt rõ là ai thất thố, trong toilet im lặng, một địa điểm không thể nào tốt hơn được, mùi huân hương nhẹ nhàng phủ kín trong không gian chật hẹp mờ ám.
Ôn Lệ bị anh ép phải lùi về đằng sau, mãi đến khi phần lưng dựa vào nền gạch lạnh lẽo không thấm nước, đằng sau đầu bị đập vào tường, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Trong khoảng cách chật chội, ý thức rõ ràng nhưng trầm mặc không chịu mở miệng nói gì, nó không khác gì một loại tra tấn khiến tim người ta cồn cào, loại tra tấn này rất thống khổ, nhưng nó khiến người khác phải nghiện.
Bầu không khí này giống như độc dược mãn tính, sẽ không khiến bạn mất mạng ngay lập tức mà dùng kiểu phương thức thong thả thích quấy nhiễu lòng người khác, từ từ khiến độc dược phát tán ra toàn thân, bạn hận nó đang tra tấn mình, nghĩ muốn loại bỏ nhưng bỏ không được. Bởi một giây khi dòng điện được kích hoạt, một giây bị lông chim lướt nhẹ qua tim đã đủ khiến mọi thứ ở đây trở nênmập mờ nhập nhằng, chỉ có duy nhất ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ nhỏ.
Tống Nghiên cụp mắt nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Cái đuôi nhỏ, rốt cuộc mục đích của em là gì?”
Ôn Lệ lý nhí trả lời theo kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “……Anh không hôn tôi à?”
Câu này của cô thốt khi chưa được bộ não đồng ý, tại anh khiến suy nghĩ cô trở nên rối loạn, nên cứ thế nói ra.
Cả người thấy không ổn và rất khó xử, đôi khi chỉ cần hơi lớn mật hơn một chút đã khiến người kia trở tay không kịp.
Người bị nắm điểm yếu, trả lời cô là tiếng anh nhận thua, cùng lúc đó đôi môi được lấp kín.
Đương nhiên còn có cả hét long trời lở đất của đạo diễn chương trình ở dưới tầng.
“Tại sao! Tại sao không thể lắp máy quay trong toilet!!!!”
“Đạo diễn Nghiêm bình tĩnh…..Trong toilet lắp máy quay là phạm pháp……”
———–
...