...
Thấy Trương Hằng còn muốn gây phiền toái, Tiêu Ngọc Nhi nhíu cặp lông mày lại, hiển nhiên nàng cũng thấy tức giận. Mà Dương Diệp lại giống như không nghe thấy lời tên kia nói, vẫn bước nhanh đi ra ngoài.
Thấy Dương Diệp không thèm nhìn mình, trong mắt Trương Hằng lóe lên một đạo sát ý, thân hình lập tức khẽ động, đánh một quyền vào phía sau lưng Dương Diệp!
Ngay khi Trương Hằng ra tay, Dương Diệp dừng bước lại, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, không chút do dự xoay người đánh lại một quyền vào nắm đấm của y.
Nhìn thấy Dương Diệp trả đòn lại với mình, khóe miệng Trương Hằng hiện lên một nụ cười lạnh, làm hộ vệ ở Công Hội mấy năm nay, ngay cả người của một vài đại gia tộc ở Triêu Dương thành nhìn thấy gã còn phải khách khí, cho dù hắn là bạn của Tiêu gia thì thế nào? Hôm nay tự tay gã sẽ giết gà dọa khỉ!
Nhìn thấy Trương Hằng lại trực tiếp ra tay, Tiêu Ngọc Nhi ở một bên hiện ra vẻ lạnh lùng trong mắt, quay qua lão giả áo xám không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh nàng, nói: "Quân lão, cứu Dương Diệp đi!"
Lão giả áo xám lắc đầu, không động thủ, chỉ cứ thế nhìn Dương Diệp.
Nhìn thấy Quân lão không chịu ra tay, Tiêu Ngọc Nhi nhất thời nôn nóng, đáng tiếc lại đã muộn, bởi vì nắm đấm của hai người đã đụng vào nhau.
"Rắc!"
Một tiếng xương gãy vang lên ở giữa sân, Tiêu Ngọc Nhi trong lòng kinh hãi, đang chuẩn bị ra tay cứu người thì động tác kế tiếp của Dương Diệp làm cho nàng ngây ngốc tại chỗ.
Ngay khi nắm đấm của gã đụng vào Dương Diệp, Trương Hằng thầm nghĩ trong lòng không ổn, biết mình đã khinh địch rồi, đáng tiếc đã muộn, xương cổ tay gã gãy ngay tại chỗ, Trương Hằng trong lòng kinh hãi, vội vã lùi về phía sau, ngay tại lúc gã vừa lùi lại, Dương Diệp nhanh chóng lao đến trước mặt gã, sau đó nhấc chân lên gối vào bụng Trương Hằng.
"Bụp!"
Lực lượng mạnh mẽ làm cho Trương Hằng bay ngược ra về phía sau mấy thước, đập mạnh xuống trên nền. Ngay khi gã vừa đứng lên thì Dương Diệp chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt gã, sau đó đá một cước vào vùng đan điền của Trương Hằng.
Đối với địch nhân, Dương Diệp sẽ không nương tay! Nên giết thì giết, nên phế thì phế!
Thấy Dương Diệp đá về hướng đan điền của mình, Trương Hằng trong lòng kinh hãi muốn chết, gã không ngờ tới lực lượng và tốc độ của thiếu niên trước mặt lại kinh khủng như thế, càng không ngờ tới hắn dám phế mình trước cổng Công Hội Phù văn sư, hắn chẳng lẽ không sợ Công Hội trả thù sao? Tốt xấu gì gã cũng là Tiên Thiên cảnh cho nên rất nhanh phục hồi tinh thần lại, sau đó dùng tay trái đánh một chưởng về phía nhất cước đoạt mệnh của Dương Diệp!
"Bùm!"
Trương Hằng bị một cước của Dương Diệp đá cho trượt trên đất lùi về sau mấy thước, sau đó đụng vào trên thềm đá. Dường như cảm nhận được gì đó, Trương Hằng không để ý trong lòng đang quay cuồng đảo lộn, vội vàng đứng dậy, đáng tiếc lại đã muộn, bởi vì Dương Diệp lại xuất hiện trước mặt gã lần nữa, sau đó đá một cước vào bụng gã giống như lúc trước!
"Ngươi dám!"
Vành mắt Trương Hằng như muốn nứt ra!
Khóe miệng Dương Diệp hiện lên vẻ khinh thường, chẳng thèm tranh luận với Trương Hằng dám hay không dám, trái lại tăng lực lượng lên chân thêm vài lần.
Đúng lúc này một lão giả áo xám đột nhiên xuất hiện giữa Dương Diệp và Trương Hằng, sau đó chặn lại một cước kia của Dương Diệp.
Nhìn thấy lão giả áo xám đột nhiên xuất hiện, trong mắt Dương Diệp lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng mà lúc này hắn đã không thu chân về nữa, chỉ có thể để cho một cước của mình đá vào lão giả.
"Bùm!"
Dương Diệp thụt lùi tầm mười bước, mà lão giả áo vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Hiển nhiên Dương Diệp rơi vào thế hạ phong.
Nhìn lão giả áo xám vẫn đứng yên tại chỗ và cảm nhận được cảm giác tê nhức trên đùi, Dương Diệp trong lòng rùng mình, lực lượng phản lại mạnh thật, lão giả trước mắt ít nhất cũng là Vương Giả cảnh, thậm chí là cường giả Linh Giả cảnh!
Nhìn Dương Diệp, Quân lão chậm rãi nói: "Lực lượng tốt, tốc độ cũng không tệ, thế nhưng lực khống chế vẫn còn rất kém, lực khống chế kém thì đại biểu năng lực ứng biến cũng kém. Nếu như lúc nãy trong nháy mắt ngươi lùi về sau ta lao lên thì kết cục của ngươi cũng sẽ giống như người phía sau ta vậy!"
Dương Diệp trầm tư một lát, sau đó thi lễ với lão giả, nói: "Đa tạ, tiểu tử xin thụ giáo!"
Nhìn thấy thái độ khiêm tốn của Dương Diệp, Quân lão khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Đệ tử tông môn bình thường đều là mấy tên tâm cao khí ngạo, tự cho là đúng; lão vốn cũng không muốn ngăn cản và chỉ điểm cho Dương Diệp, nhưng nghĩ đến giao tình của Ngọc Nhi và Dương Diệp, lão không thể không ra tay. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ khiêm tốn của Dương Diệp, trong lòng cũng thấy có hảo cảm đối với hắn.
Lúc này Tiêu Ngọc Nhi đi tới trước mặt Dương Diệp, áp chế khiếp sợ trong lòng lại, sau đó nói: "Dương huynh, là ta bảo Quân lão ra tay cản huynh lại, huynh không thể giết y được, bởi vì nếu giết y tại chỗ này, huynh không chỉ bị Đại Tần đế quốc truy cứu, ngay cả Công Hội Phù văn sư cũng sẽ truy cứu huynh, có thể cuối cùng huynh vẫn không có chuyện gì, thế nhưng nhất đinh sẽ có phiền phức!"
Nghe vậy Dương Diệp hơi gật gật đầu, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Trương Hằng sau lưng Tiêu Ngọc Nhi, thấy Dương Diệp nhìn về gã, Tiêu Ngọc Nhi giống như biết suy nghĩ của Dương Diệp, lập tức nói: "Dương huynh yên tâm, Ngọc Nhi cam đoan với huynh sau này gã sẽ không xuất hiện trong Triêu Dương thành nữa, cũng sẽ không xuất hiện ở bất kỳ Phân hội Phù văn sư nào nữa!"
Nghe được lời nói của Tiêu Ngọc Nhi, Dương Diệp không quan tâm tới gã kia nữa, hắn nhìn Tiêu Ngọc Nhi nói: "Lần này đa tạ Ngọc Nhi cô nương rồi, ngày khác nếu tới Triêu Dương thành, ta nhất định sẽ đi Tiêu gia bái phỏng, bây giờ ta còn có việc gấp, sau này gặp lại!" Nói xong gật đầu với nàng rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Diệp, Tiêu Ngọc Nhi khẽ nói: "Trước kia ta có nghe nói Phàm Nhân cảnh chiến thắng Tiên Thiên cảnh, khi đó ta còn tưởng là phóng đại, không ngờ thế gian có thiên tài có thể lấy Phàm Nhân cảnh chiến thắng Tiên Thiên cảnh, trước kia mình đúng là ếch ngồi đáy giếng!"
Quân lão đứng sau lưng Tiêu Ngọc Nhi nói: "Hắn rất mạnh, lúc nãy hắn chỉ dùng nắm đấm đã chiến thắng Trương Hằng, nếu như hắn dùng kiếm, sợ rằng lúc này Trương Hằng đã mất mạng rồi!"
Nghe thế Tiêu Ngọc Nhi trong lòng rùng mình, đúng vậy, chỉ có cầm kiếm đệ tử Kiếm tông mới thật sự kinh khủng, mà lúc nãy Dương Diệp chỉ dùng tay không cũng chiến thắng Trương Hằng, không, phải nói là áp đảo Trương Hằng! Vậy nếu như Dương Diệp không dùng nắm đấm, mà dùng kiếm thì sao? Vậy chắc rất kinh khủng?
"Ngọc Nhi, con thật sự đã trở thành Phù văn sư rồi, hơn nữa Trương đại sư còn nhận con làm đồ đệ sao?" Lúc này Quân lão có chút khẩn trương hỏi.
Tiêu Ngọc Nhi thu hồi tâm tư, gật đầu nói: "Lần này là nhờ có Dương huynh, nếu như không có huynh ấy, đừng nói Trương đại sư nhận con làm đồ đệ, ngay cả có thành Phù văn sư hay không còn không biết được, thật muốn cảm tạ huynh ấy, chỉ tiếc huynh ấy đang có việc gấp..."
"Nhờ có hắn?" Quân lão khó hiểu hỏi.
Tiêu Ngọc Nhi gật đầu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp rời đi, nói: "Huynh ấy là một Phù văn sư Tứ phẩm đấy, hơn nữa sư phụ của huynh ấy ngay cả Trương đại sư cũng vô cùng kiêng kỵ, Trương đại sư thấy con và huynh ấy có quan hệ tốt với nhau nên mới nhận con làm đồ đệ!"
"Hắn là Phù văn sư Tứ phẩm sao?" Quân lão khiếp sợ.
Tiêu Ngọc Nhi gật đầu.
Thấy Tiêu Ngọc Nhi gật đầu, trong lòng Quân lão tràn đầy chấn động, một lúc lâu sau lão mới hít sâu một hơi, nói: "Ngọc Nhi, nhất định phải kết giao với người này!" Nếu như lúc nãy thực lực chiến đấu của Dương Diệp làm cho lão khiếp sợ thì thân phận Phù văn sư của Dương Diệp càng khiến lão chấn động hơn nữa. Một người có thực lực chiến đấu mạnh như vậy, lại còn là một Phù văn sư, đây là yêu nghiệt sao?
Tiêu Ngọc Nhi không muốn nói về chuyện này, nhìn về phía Trương Hằng đã đứng lên chậm rãi đi về phía Công Hội, nói: "Quân lão, lúc nãy con đáp ứng Dương huynh, người xem..." Nàng tuy rằng đáp ứng, thế nhưng ở Tiêu gia nàng không có quyền lên tiếng, ít nhất bây giờ không có.
Quân lão liếc mắt nhìn Trương Hằng, nói: "Đương nhiên là làm cho hắn biến mất khỏi Triêu Dương thành rồi! Tuy rằng hắn có chút quan hệ với Công Hội Phù văn sư, nhưng với Tiêu gia ta mà nói thì còn không coi vào đâu cả, chỉ phiền phức một chút mà thôi." Nếu như Dương Diệp không phải là một Phù văn sư, lão có lẽ sẽ suy nghĩ một chút xem ra hay không ra tay với Trương Hằng, nhưng sau khi biết được thân phận của Dương Diệp, lão căn bản không cần lo nghĩ nữa.
Nghe vậy Tiêu Ngọc Nhi gật đầu, sau đó xoay người đi về xe ngựa của Tiêu gia.
...
Dương Diệp đi tới Duyệt Lai khách sạn tìm được liễu mã nam, sau đó yêu cầu liễu mã nam dẫn hắn đi tới truyền tống trận của Đại Tần đế quốc, Mã Nam đương nhiên không có cự tuyệt, vội vàng mang Dương Diệp đi tới đó.
Dương Diệp không ngờ tới truyền tống trận trong thành thị lại cần năm trăm kim tệ và mười viên Năng Lượng thạch, có điều cũng may hắn không thiếu mấy thứ này, dưới ánh mắt kinh ngạc của liễu mã nam, Dương Diệp nộp mười viên Năng Lượng thạch và năm trăm kim tệ, sau đó đi vào truyền tống trận thông tới An Nam thành.
Tần đô, Tổng bộ Công Hội Phù văn sư.
Trong một gian phòng rộng rãi, mấy lão đầu mặc trường bào màu vàng sậm đang tranh luận kịch liệt, ngay khi mấy lão đầu đang tranh luận chưa xong thì một thanh niên đi vào trong phòng khách, đi tới trước mặt một lão đầu lông mày đỏ như lửa, sau đó đưa ra một phong thư nói: "Lâm lão, đây là quản sự phân hội ở Triêu Dương thành Trương Nguyên gửi thư cho ngài."
Lão đầu được thanh niên gọi là Lâm lão lóe lên vẻ kinh ngạc trong mắt, nói: "Trương Nguyên? Lão phu không quen người này, có phải ngươi nhầm hay không?"
Thanh niên vội vàng nói: "Không có, đây là Trương Nguyên nhấn mạnh muốn giao cho Lâm lão!"
Nghe vậy Lâm lão nhướng mày, sau đó cầm lấy phong thư, khi thấy nội dung trong đó thì Lâm lão nhất thời đứng bật dậy, một tay vỗ xuống bàn, quát: "Nói đùa gì thế? Đệ tử của ta? Ta trừ một cháu gái ngoại còn có đệ tử nào hả? Tên khốn kiếp nào ăn gan hùm mật gấu lại dám bảo là đệ tử lão phu? Hắn muốn tìm đường chết à..."
...