...
Editor: NU
Beta: Đá bào
Mười một giờ đêm, Cố Thanh Sương quấn một chiếc chăn bông màu xám, cuộn mình dưới cuối giường, trong phòng ngủ chính đèn vàng ấm áp, cô thấp giọng thúc giục Hạ Tuy Trầm đóng rèm lại. Người đàn ông ngồi ở mép giường như không nghe thấy, dùng ngón tay thon dài cài chặt cúc áo sơ mi.
Một lúc sau, anh xoay người, đưa bàn tay thon dài của mình ra nắm lấy chăn bông của cô, Cố Thanh Sương không nhịn được dùng chân đá, nhưng đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, bao vây lấy cô: “Trốn cái gì?”
“Không cần như vậy.”
“Không gọi anh nữa à?”
Cố Thanh Sương mím môi dưới, dùng đôi mắt đen nhánh và ẩm ướt nhìn anh, vô hình trung lộ ra ý tố cáo: “Vừa rồi … thật sự có chút đau.”
Hạ Tuy Trầm từ từ cúi người tiến lại gần, cố gắng dỗ cô nhấc chăn bông lên xem, giọng anh dịu dàng khác thường: “Trách anh xuống tay không biết nặng nhẹ. Để anh xem xem có vết bầm nào không?”
Da cô mịn và mỏng manh như sứ, sợ rằng đã bầm dập từ lâu.
Lúc này cô quấn trong chăn bông không ngừng quan sát, ngón tay trắng nõn nắm chặt, cảm xúc trong lòng phập phồng, cho dù không có phát sinh quan hệ, thì chuyện gần gũi hai người cũng đã làm rồi, đối với anh khó tránh khỏi sự ỷ lại.
Chờ Cố Thanh Sương phản ứng, anh như một cái kén khiến cô không thể rời khỏi, sau đó chỉ có thể hoàn toàn rơi vào.
Hạ Tuy Trầm dỗ cô một hồi lâu, mới nhấc chăn bông lên, làn da lộ ra lại hiện lên trước mắt, bên trái có vài dấu tay, giống như tuyết trắng bị thương cùng chu sa màu đỏ, nhìn thật mê người.
Nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông tối lại, Cố Thanh Sương nhanh chóng quay lưng, để lại cho anh bóng hình xương cánh bướm xinh đẹp.
Giây tiếp theo.
Hạ Tuy Trầm im lặng, ôm lấy cô từ phía sau, ánh mắt trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm, giọng nói khàn khàn trầm thấp tràn ra từ cổ họng: “Anh đi mua rượu thuốc cho em, tha thứ cho anh lần này được không?”
Cố Thanh Sương sợ nửa đêm anh lại náo loạn chạy đến bệnh viện nên nhanh chóng bắt lấy anh, cắn chặt môi dưới nói: “Không đau nữa, nơi này người khác cũng nhìn không thấy …qua mấy ngày nữa sẽ đỡ thôi. “
Hạ Tuy Trầm áp đôi môi mỏng của mình lên vành tai đỏ bừng của cô, cười nhẹ hai tiếng “Anh có thể thấy.”
“Anh còn nói!”
“Không nói nữa, để anh ôm em một lát.”
Hai tháng không gặp nhau, tất cả đều liên lạc qua điện thoại. Nếu không phải cô khăng khăng kiên trì không chịu công khai, thì Hạ Tuy Trầm đã mua một căn hộ gần Hoành Điếm rồi. Ngay cả khi phải mất hai hoặc ba giờ mỗi ngày để chạy trên đường, cũng thật đáng giá.
Lúc này được ôm người trong tay, anh hôn lên má cô, dọc theo vành tai cô, giọng nói xen lẫn hơi thở nóng bỏng: “Tối nay không đóng phim sao?”
“Tham gia tiệc rượu, tiện đường ghé qua chăm sóc người đàn ông đơn độc này một chút.”
Cố Thanh Sương gối đầu lên cánh tay anh, lông mi khẽ chớp, lại nói: “Hạ Tuy Trầm, anh trả lời em một câu.”
“Ừm?”
“Lúc em đến biệt thự, gặp phải người đàn ông trung niên năm đó đến chùa Nam Minh tìm anh, em cũng nhớ ra một chuyện.” Khi cô nói, ngón tay cũng không nhàn rỗi, đi tới cởi áo sơmi cho anh, từ trên xuống dưới, nhìn thấy cơ bụng căng và rắn chắc.
Đưa lòng bàn tay men vào, dọc theo đường cong thẳng tới ngực, môi đỏ mọng hỏi anh: “Tấm ngọc bội có khắc chữ đó, là đồ vật gia truyền nhà anh sao? Chỉ có gia chủ mới có thể sở hữu.”
Hạ Tuy Trầm đối diện với cô, không mở miệng phủ nhận.
Cố Thanh Sương đã đoán được bảy, tám phần, thanh âm trở nên rất nhẹ nhàng: “Nói cách khác, khi anh hỏi em có muốn nhận cái ngọc bội không, là muốn em thay anh lựa chọn … có muốn quay lại tiếp quản gia tộc hay không. “
Khi đó cô mới mười bảy tuổi, đối với hành vi của vài vị trưởng bối Hạ gia liên tiếp tới núi tìm Hạ Tuy Trầm, vẫn còn ngây thơ vô tri.
Mãi sau này lớn lên, mỗi khi nửa đêm nhớ lại, lại nhớ tới những người này đang thỉnh cầu Hạ Tuy Trầm trở về kế thừa Hạ gia, trở thành tân chủ gia tộc.
Mà cô, lúc trước trời xui đất khiến thế nào, lại đem một hòa thượng Hạ Tuy Trầm không dính khói lửa nhân gian, đẩy vào thế giới đầy màu sắc này.
…
Cố Thanh Sương có chút tỉnh táo, thậm chí còn có một ảo tưởng táo bạo nào đó. Những người khác ghen tị với Hạ Tuy Trầm, người phụ trách huyết mạch của cả Hạ gia, có lẽ đối với anh mà nói, còn không bằng ở lại chùa Nam Minh nhàn nhã tránh xa thế giới.
Thật lâu sau, cô mím môi khô khốc, chấp nhất nhìn người đàn ông: “Sau khi anh đi, anh có nghĩ đến em không?”
Hạ Tuy Trầm không nói chuyện, lúc đó Hạ gia phát sinh quá nhiều chuyện, quả thật là bản thân anh không có thời gian để nghĩ về cô.
Cố Thanh Sương có chút khó chịu, may mà tự điều tiết được, giả vờ cười vô tư: “Một tháng sau khi anh đi, Cố gia đã phái người đến đón em, lại nói chuyện công lao của anh quả thật không nhỏ… Ngày thường thì anh dạy em đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, sau này về nhà, bà em nói em không giống như trước đây, ngoại trừ khuôn mặt. “
Hạ Tuy Trầm không ngắt lời cô, thuận theo phối hợp hỏi: “Bà nói em như vậy, em không làm ầm lên sao?”
“Làm chứ, cuối cùng em bị phạt quỳ ở từ đường. Sau đó ban đêm em đem từ đường đốt cháy gần nửa, suýt nữa thì bị khai trừ khỏi gia phả.”
Cố Thanh Sương cũng đã phải trả giá đắt cho việc này, cô được đưa đi du học, ngoài chi phí sinh hoạt cố định hàng tháng, cô không được hưởng sự đãi ngộ mà một thành viên trong gia đình Cố gia đáng ra phải có. Cũng dẫn đến việc cô ở cái nhà kia, bị người khác nói một câu: đều là con gái lão tứ bất hiếu.
Nếu ai đó tò mò hỏi sâu hơn, nhiều nhất họ sẽ nói cho có lệ rằng: Con bé kia do Phó Uyển Uyển sinh, sinh ra lại không giáo dưỡng, ngày thường không có phép tắc.
Đúng vậy.
Khi được gửi đến Duyên Lăng, quê hương của tổ tiên cô, tính tình cũng chưa được mài dũa, ngày thường đoan trang không quá ba giây sẽ lộ nguyên hình.
Cô như vậy, trong mắt của các trưởng bối ở Cố gia chẳng khác nào hết thuốc chữa.
Có lẽ đêm khuya tĩnh lặng, rất dễ lây nhiễm cảm xúc, khi Hạ Tuy Trầm hôn lên khóe môi cô, Cố Thanh Sương không hề trốn tránh, chăm chú hôn anh một hồi, dùng nụ cười che giấu chính mình, nói ” Anh có biết … năm em mười bốn tuổi ấy, vì sao được gửi đến Duyên Lăng không?”
Hạ Tuy Trầm dùng ngón tay thon dài sờ lên lông mi của cô, sau đó lại chạm vào chóp mũi, trầm giọng nói: “Liên quan đến cha của em?”
Để có thể đem một cô bé gửi đến đến một nơi hẻo lánh xa xôi như Duyên Lăng, ngay cả khi người lớn trong nhà yêu cầu, vẫn phải cần sự đồng ý của cha mẹ. Hạ Tuy Trầm thân là người cầm quyền Hạ gia, đạo lý này anh biết rõ trong lòng bàn tay.
Cố Thanh Sương gật đầu, áp má vào lòng bàn tay anh, mềm mại như một con vật nhỏ, nhưng đôi môi đỏ mọng lại có phần run rẩy: “Đó là về việc … cha em lúc trước vẫn luôn kiên trì theo đuổi một người phụ nữ gia đình quyền quý, người kia lại quen được gia đình nuông chiều, nghe tin ông đã trải qua một đời vợ, còn có một đứa con gái thì liền làm ầm ĩ lên. Nhưng cha em lại gạt người đó nói là mẹ em đã mất từ sớm, còn em là con gái ngoài giá thú do chú tư trong nhà sinh ra rồi được ông nuôi dưỡng. “
Cô đã không nhận được tình thương từ một người cha, thậm chí đến một thân phận đứng đắn còn không xứng để có được.
Cố Thanh Sương không chịu đựng được, một lần nọ khi tan học, cô đã bí mật chạy đi tìm người phụ nữ quý tộc đó, trước mặt mọi người nói cô ta không xinh đẹp bằng Phó Uyển Uyển, học vấn cũng không cao bằng Phó Uyển Uyển, luận về nhân phẩm, càng không cần phải so sánh.
Mẹ cô – Phó Uyển Uyển, ít nhất trước khi tái hôn với Thẩm Dục cũng không điên rồ tới mức yêu cầu đem Thẩm Tinh Độ nhét lại vào bụng mẹ.
Vì sự náo loạn này, cuộc hôn nhân giữa cha cùng gia đình quý tộc kia cũng thất bại.
Cố Thanh Sương trước khi bị xử lý theo gia pháp, bà của cô đã đưa ra quyết định, ngay trong đêm đó đưa cô đến Duyên Lăng.
Nói đến đây, cô giống như đang kể chuyện của người khác, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào ở trước mặt Hạ Tuy Trầm, bình tĩnh nhìn anh: “Khi ba em còn trẻ, dựa vào gia thế tốt mà theo đuổi Phó Uyển Uyển năm năm trời mới thành công, cuối cùng thì, lúc sinh em xong cả hai đã trở nên “không đội trời chung” ”.
“Anh có như vậy hay không?”
“Đàn ông trên đời toàn mắc một bệnh chung. Khi có được rồi thì liền không biết quý trọng … Nếu em theo anh, nhỡ đâu anh lại cảm thấy mệt mỏi, muốn thay đổi cái gì đó mới mẻ hơn”.
Từng chữ một Cố Thanh Sương đều nói rất rõ ràng, câu cuối hơi run rẩy để lộ nội tâm của cô đầy bất an và lo lắng.
Hạ Tuy Trầm ôm mặt cô vào lòng, ánh mắt rất nghiêm túc, giống như toàn thế giới cũng chỉ có cô, chậm rãi nói, “Điều em sợ sẽ không bao giờ xảy ra, Cố Thanh Sương … Đời này anh chỉ vì em mà phá giới… “
Cố Thanh Sương mắt hơi nóng, cười nhẹ hỏi: “Nếu anh không gặp được em thì sao?”
Hạ Tuy Trầm không dừng lại giây nào, lời nói trong sáng nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta cảm thấy anh rất nghiêm túc: “Vậy thì cả đời này làm một hòa thượng thanh tâm quả dục, chờ kiếp sau gặp em lại phá giới.”
Đôi khi những lời nói ngọt ngào của đàn ông thực sự có thể khiến phụ nữ hạnh phúc.
Cố Thanh Sương lúc này không muốn coi trọng độ tin cậy của những lời anh nói, cô nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, chủ động hôn anh, môi lưỡi thực mềm, nhẹ nhàng trượt xuống giữa đôi môi mỏng của anh, lại nhanh chóng né tránh.
Hơi thở cả hai dán vào nhau, cùng chia sẻ độ ấm cho nhau.
Cho đến khi Cố Thanh Sương cảm thấy tim mình đập nhanh không ngừng, mới đẩy ngực anh ra, nhỏ giọng nói: “Đi tắm đi.”
Hạ Tuy Trầm nhìn xuống gương mặt cô, kìm nén cảm xúc đang xáo trộn, một lúc sau, giọng anh khàn khàn phát ra từ cổ họng: “Tắm cùng anh, được không?”
“Anh.”
Cố Thanh Sương đột nhiên gọi, trái tim run lên: “Anh đã hứa.”
Hạ Tuy Trầm quấn một lọn tóc đen của cô đang rủ trên gối, thấp giọng lặp lại, “Anh biết, trước khi bộ phim của em đóng máy, anh sẽ cho em thêm thời gian.”
…
Cả đêm dài, Cố Thanh Sương đều ở trong phòng ngủ của anh, không đi đâu cả.
Đầu tiên là ở phòng tắm lăn lộn hơn một giờ, rửa sạch mọi thứ cần rửa. Cũng không biết Hạ Tuy Trầm khi cùng phụ nữ làm tình có mang dáng vẻ như này hay không, làm người ta thật sự hoài nghi có phải anh là người kinh nghiệm rất phong phú.
Cố Thanh Sương cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều, lười nhúc nhích nằm trên chăn bông, nhắm mắt lại và ngủ một giấc đến rạng sáng.
Ngoài cửa sổ kính, tuyết không còn rơi nữa, sương trắng bám vào mặt kính, nhìn cái gì cũng đều là sương mù mênh mông.
Năm giờ sáng, Hạ Tuy Trầm đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở bên cạnh, ánh mắt dừng ở trước ngực, xương quai xanh cùng với cánh tay trắng như tuyết của người phụ nữ, khắp nơi đều là những dấu hôn kinh người.
Anh kéo tấm chăn bông màu trắng qua vai cô, động tác rất ôn nhu, cuối cùng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cố Thanh Sương mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhẹ nhàng gọi “Anh.”
“Gần đây anh sẽ đi công tác một thời gian, chờ em đóng máy trước sẽ trở về… Sau khi dậy, thư ký sẽ đưa em trở lại đoàn phim.”
Giọng của Hạ Tuy Trầm ôn hòa, giải thích cho cô nghe, chỉ là một lúc sau, Cố Thanh Sương trở mình, úp mặt vào gối tiếp tục ngủ, không biết có nghe thấy hay không.
Tầm mắt anh rơi vào phiến xương bướm ở lưng kia, dừng một chút, cúi đầu xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mảnh lưng nhỏ trắng như tuyết kia hiện lên thêm một dấu hôn mới.
Cố Thanh Sương vẫn không hề hay biết, hàng mi dày của cô nhắm chặt, không hề chớp mắt.
Hạ Tuy Trầm cười nhẹ, lại cắn cô một lần nữa, ham muốn lại nổi lên.
Hết lần này đến lần khác, cho đến khi Cố Thanh Sương không thể chịu đựng thêm được nữa, cô khẽ cau mày nói: “Anh mà còn cắn em, nếu không cẩn thận để ai đó thấy được… còn tưởng rằng những vết bầm tím này của em là do bạo lực gia đình đó!”
...