Chương 4: Câu Trả Lời Trong Lớp Học


...

Nhìn thấy vẻ mặt cười đến mức ngớ ngẩn của Mặc Dương, Mục Vỹ quả thực không nói nên lời, muốn giải thích rõ với bọn nhóc này khó thật đấy.

Mà phía đằng kia, Diệu Tiên Ngữ cũng cười khổ lắc đầu.


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Vỗn dĩ, cô ta cho là Mục Vỹ sẽ nói ra một phương pháp hay ho nào đó, thật không ngờ…
Yêu đan của Phong Lang?
Yêu đan của yêu thú Phong Lang cấp một, bản chất không tinh khiết, hơn nữa, bản thân nó cũng không có linh tính, dùng luyện chế đan dược Tụ Linh Đan tam phẩm, hoàn toàn không thể dung hợp được dược tính ba loại đan dược như cỏ Linh Chi Bách Vị.

Xem ra mấy ngày nay mình bị lây nỗi muộn phiền của ông nội đến nỗi sinh bệnh rồi, ấy thế mà lại nghĩ sẽ có được đáp án từ người thầy nổi tiếng là ngớ ngẩn này!
Thật là nực cười!
“Hả? Vậy theo như những gì thầy nói, chỉ dựa vào yêu đan của Phong Lang, là có thể bổ trợ cho những gì Phá Phong Thanh Lang không thể đạt được, đồng thời nâng cao dược lực và tỷ lệ thành công của Tụ Linh Đan?”
“Đương nhiên không phải!”
Dường như theo bản năng, Mục Vỹ mở miệng đáp lại.


Chỉ là hắn vừa nói xong, cửa phòng học đã mở, có hai người đi từ ngoài vào.

Một người, toàn thân mặc áo bào tro, tóc hoa râm, để râu quai nón, thoạt nhìn chừng bảy tám mươi tuổi, nhưng phong thái nhanh nhẹn.

Còn theo sau là một người đàn ông trung niên, hơi khom người xuống, vẻ mặt cung kính, lo lắng nhìn theo ông lão đi phía trước đến nỗi không dám thở mạnh.

“Viện trưởng!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi phía sau có vẻ căng thẳng, Mục Vỹ sửng sốt.

Thật không ngờ viện trưởng hôm nay đột nhiên đến thị sát lớp học, hơn nữa, ông lão này là ai vậy?
Song, theo ký ức của Mục Vỹ, hình như trong cả thành Bắc Vân, người có khả năng làm cho viện trưởng của Học viện Bắc Vân căng thẳng đến như vậy cũng chưa xuất hiện.

“Hả? Thế thì phải làm sao?”
Nghe thấy câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Mục Vỹ, lão già mặc áo bào tro bắt đầu hứng thú, cười ha hả nói: “Ai ai cũng biết, Phong Lang chỉ là yêu thú cấp một, cấp bậc quá thấp, yêu đan không tinh khiết, nếu dùng để điều chế đan dược, tạp chất quá nhiều.

Hơn nữa, với cấp bậc của yêu đan Phong Lang, dường như cũng không trung hòa được dược tính của ba loại dược liệu chính là Linh Chi Bách Vị, Thiết San Hô, cỏ Cùng Căn!”
“Đúng là không thể, thế nhưng thêm vào một vị dược liệu thì lại có thể!”
“Dược liệu gì?”
“Quả Tử Ngọc!”
Quả Tử Ngọc?
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, toàn bộ học sinh trong lớp đều sửng sốt.

Bọn họ bất ngờ, không phải vì giá trị của quả Tử Ngọc, mà là quả Tử Ngọc này, thật sự là quá phổ biến, quá bình thường, tưởng chừng như còn chẳng đáng giá bằng yêu đan của Phong Lang, bởi vì hầu như bên trong những dãy núi của toàn Đế quốc Nam Vân, đâu đâu cũng có thể thấy.

Có thể nói, quả Tử Ngọc chính là thứ chín thối trên đường, thậm chí ở trong chợ không ai bán.

Bởi vì loại quả này không hề có giá trị, có thể tiện tay hái được, nên không ai để ý!

“Quả Tử Ngọc…”
Chỉ là khi nghe thấy lời của Mục Vỹ, ông lão mặc áo bào tro kia cũng nhíu mày, trở nên trầm mặc.

“Quả Tử Ngọc, mặc dù không có linh tính, nhưng lại có một loại công hiệu, có khả năng cô đặc, linh tính của yêu đan Phong Lang thấp, nếu có thể tụ hợp lại, đúng là cũng có thể nâng cao linh tính của yêu đan Phong Lang, thay thế cho yêu đan của Phá Phong Thanh Lang thì vẫn có thể, chỉ là…”
“Không chỉ có điểm này!”
Mục Vỹ nhìn vẻ mặt suy tư của ông lão mặc áo bào tro, lại nói: “Quả Tử Ngọc, còn có một công hiệu, có thể làm đông máu, không những có thể làm đông máu mà còn có khả năng tự nâng cao hiệu quả của mình trong lúc làm đông máu".

“Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là quả Tử Ngọc có thể cùng lúc hấp thu linh tính của ba loại dược liệu Linh Chi Bách Vị, tự trung hòa, sau đó tái tuần hoàn, tác dụng ngược lại lên ba loại dược liệu!”
Nghe từng câu từng câu Mục Vỹ nói, ánh mắt của ông lão mặc áo bào màu tro dần dần sáng lên…
Không sai!
Quả Tử Ngọc thực sự có công hiệu này, chỉ là chẳng ai nghĩ đến việc dùng yêu đan của linh thú có cấp bậc thấp như Phong Lang để thay thế cho yêu đan của Phá Phong Thanh Long.

Càng không ai ngờ được lại có thể dùng quả Tử Ngọc để bù lại vấn đề thiếu hụt linh khí của Phong Lang trong quá trình hoán đổi này.

Kỳ thực là vì yêu đan Phong Lang và quả Tử Ngọc quá đỗi bình thường, bình thường đến nỗi tất cả mọi người không dám nghĩ đến việc dùng hai vị thuốc này để luyện chế đan dược tam phẩm.

Hơn nữa, quả Tử Ngọc còn có thể xem như trạm trung chuyển, về điểm này càng không ai nghĩ đến.


Cao!
Cẩn trọng suy nghĩ từng lời của Mục Vỹ, Mạt Vấn đột nhiên cảm thấy ý tưởng này rất mới lạ, rất táo bạo, hơn nữa có khả năng rất lớn sẽ thực hiện được.

Dù có là thế hệ Dược Thánh năm đó cũng không nghĩ đến phương pháp này, chàng thanh nhiên này có tư tưởng thật đặc biệt!
“Lão Mạt Vấn ta xin hỏi, quý danh của tiểu huynh đệ?”, nghĩ đến điểm này, Mạt Vấn sửa sang lại vạt áo, kính cẩn nói.

“Mục Vỹ!”
Mục Vỹ tùy ý đáp.

Có điều, Mục Vỹ cũng không để tâm đến câu giới thiệu tên qua loa của Mạt Vấn, nhưng câu này lại khiến cho Lục Khiếu Thiên ở phía sau kinh ngạc đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Còn ba bốn mươi học sinh trong lớp lại càng trợn mắt há mồm, không ngừng dụi mắt, rướn cổ, nhìn chằm chằm vào ông lão trước mặt.

...