Chương 20


...

Lục Lệ Hành vừa nói xong, nhân viên trong cửa hàng ai nấy đều vui mừng.

“Vâng thưa anh, chúng tôi sẽ nhanh chóng…”

“Đợi đã!” Kỷ Khinh Khinh không dám tin, cô nhìn anh bằng ánh mắt như muốn hỏi “Anh điên rồi sao?”

Lục Lệ Hành bỏ qua cái nhìn của Kỷ Khinh Khinh, anh nói với nhân viên cửa hàng: “Không cần đợi, lập tức gói lại cho tôi.”

Nhân viên bắt đầu làm việc.

Kỷ Khinh Khinh lớn tiếng nói với mấy nhân viên đang chuẩn bị đóng gói: “Đợi đã.”

Sau đó cô thấp giọng nói với Lục Lệ Hành: “Anh mua nhiều thế làm gì, tôi có mặc hết đâu.”

Lục Lệ Hành nghiến răng nói ra mấy chữ: “Cô mặc đẹp.”

Kỷ Khinh Khinh nhíu mày: “Có đẹp hơn nữa thì cũng không được, mấy thứ tôi chọn này cũng được rồi.”

Chỗ này nhiều quần áo như thế, lấy hết thì bao nhiêu tiền chứ?

Kỷ Khinh Khinh nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, đúng là ăn nhạt mới biết thương đến mèo (*), cho dù gia sản có nhiều hơn nữa thì cũng không đủ cho Lục Lệ Hành tiêu xài như vậy.

(*)Ăn nhạt mới biết thương đến mèo: có sống trong nghèo khó thì mới biết thương người nghèo.

“Những thứ cô chọn đều là kiểu cũ qua mùa được giảm giá rồi.” Lục Lệ Hành bình tĩnh nói: “Không hợp với cô.”

Thói xấu.

Kỷ Khinh Khinh không muốn để ý đến anh, cô xoay người đi ra ngoài.

Lục Lệ Hành nắm lấy cổ tay cô, hít sâu, thoả hiệp nói với Kỷ Khinh Khinh: “Được rồi, nghe lời cô, không mua hết nữa, nhưng để tôi chọn mấy bộ cho cô được chứ.”

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy hôm nay Lục Lệ Hành rất kỳ lạ, tự nhiên lại vội vàng muốn mua quần áo cho cô.

“Hôm nay anh…”

“Mua quà cho ông, tôi nghĩ cũng nên mua cho cô luôn? Bằng không ông nội sẽ cho rằng tôi không quan tâm cô.”

Kỷ Khinh suy nghĩ, hình như cũng có lý.

“Vậy được.”

Lục Lệ Hành nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt lướt nhanh trên giá quần áo rồi nhanh tay lấy những món đồ mới nhất đắt nhất, bao gồm bốn chiếc váy, năm cái áo khoác, hai cái túi, một đôi giày, thêm một cái kính nữa.

Tốc độ sấm rền gió cuốn đấy khiến nhân viên đứng một bên không khỏi mặc cảm.

“Gói hết mấy thứ này lại!”

Nhân viên cười nhận lấy những đồ anh chọn mang đi gói lại.

“Đợi đã, tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền, thanh, toán, trước!” Lục Lệ hành kiên trì nói: “Trong vòng một phút phải tính xong, nếu không tôi không mua nữa!”

Rất ít khi Lục Lệ Hành làm khó người khác như thế.

Nhân viên cũng từng gặp cảnh này rồi, yêu cầu của người giàu thường đều nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

“… Vâng thưa anh.”

“Hai phút cuối cùng.”

Nhân viên ở quầy thu ngân bận rộn tính tiền.

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy cổ tay mình bị Lục Lệ Hành nắm lấy toàn là mồ hôi, cô kỳ quái nhìn anh: “Anh Lục, anh sao vậy?”

Máy quét mã vạch vang lên từng tiếng tít tít.

“Một phút cuối cùng.”

Lục Lệ Hành bình tĩnh thản nhiên nói: “Không sao.”

“Thưa anh.” Nhân viên cười nói: “Tổng cộng hết 495300 tệ ạ.”

Kỷ Khinh Khinh lấy chiếc khăn lụa mình chọn ra: “Anh Lục, tôi có thể tiện thể mua cái này không?”

“Được.” Lục Lệ Hành cầm lấy khăn lụa đưa cho nhân viên.

“Vâng… thưa anh, tổng cộng là 501380 tệ, anh quẹt thẻ hay là…”

“Quẹt thẻ.” Lục Lệ hành nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh.

“Thẻ ở chỗ tôi.” Kỷ Khinh Khinh lấy ví tiền trong túi xách ra, lấy ra tấm thẻ Lục Lệ Hành đưa cho cô đưa cho nhân viên: “Quẹt thẻ, cảm ơn.”

“Vâng.”

“Mười giây cuối cùng.”

Nhân viên thuần thục đặt thẻ vào máy POS rồi quẹt thẻ.

“5, 4, 3, 2, …”

“Được rồi thưa anh, đã thanh toán xong, đây là thẻ của anh, mời anh nhận lấy.”

“Nhiệm vụ thành công, giá trị sinh mạng + 10, giá trị sinh mạng trước mắt là mười giờ.”

Trái tim suýt chút nữa ngừng đập lúc này đã đập ổn định trở lại.

Lục Lệ Hành nhận lấy thẻ, tiện tay đưa thẻ cho Kỷ Khinh Khinh, giọng điệu cứng rắn: “Cầm lấy.”

Ở bên ngoài Kỷ Khinh Khinh không muốn từ chối làm mất mặt mũi của anh nên cô nhận lấy thẻ tín dụng.

“Mời hai vị tới phòng chờ VIP đợi một lát, chúng tôi sẽ nhanh chóng gói đồ lại.”

Nói xong có nhân viên đưa hai người tới phòng chờ VIP.

Sofa, bàn nhỏ trong phòng nghỉ cái gì cần có đều có, Lục Lệ Hành ngồi xuống kéo cà vạt chỉnh tề trên cổ ra, lúc này anh mới hít thở được, hỏi nhân viên: “Có rượu không?”

Trong rất nhiều cửa hàng hiệu số một quốc tế đều có rượu.

“Có ạ, anh đợi một chút.”

Kỷ Khinh Khinh nhíu mày càng sâu: “Anh Lục, anh không sao chứ?”

“Không sao.”

“Không sao anh uống rượu làm gì.”

Lục Lệ hành sâu xa nhìn cô một cái: “Mượn rượu giải sầu.”

“Thẻ này…” Kỷ Khinh Khinh lấy từ trong ví tiền ra.

“Cầm lấy.” Lục Lệ Hành nói.

Kỷ Khinh Khinh cân nhắc một lát rồi bỏ lại vào trong ví, coi như là nhận lấy.

“… Cảm ơn anh hôm nay đã mua nhiều quần áo cho tôi như thế.” Thật ra Kỷ Khinh Khinh thấy hơi bất an trong lòng, dù sao cô cũng tiêu hết năm trăm ngàn của Lục Lệ Hành, trong khi cái thắt lưng kia cô mua còn chưa tới mười ngàn. Sự đối lập này thể hiện rõ cô là một kẻ keo kiệt, không dám vung tay tiêu tiền.

“Không cần cảm ơn, nếu như lúc đầu cô bằng lòng tiêu tiền của tôi thì tôi còn vui hơn.”

Ý anh à đang nói đến tiền chuỗi tràng hạt kia.

“Chẳng phải là vì tôi muốn ông vui vẻ sao, nếu ông biết chúng ta cùng mua tràng hạt ông sẽ càng vui hơn nữa.”

Lục Lệ Hành ngoài mặt mỉm cười nhưng bên trong không cười: “Đúng, rất vui.”

Kỷ Khinh Khinh không nói nữa.

Sao nhìn nụ cười trên mặt Lục Lệ Hành cứ có gì đó không đúng.

Nhân viên bưng hai ly rượu vang tới.

Lục Lệ Hành nhận lấy, một hơi uống cạn sạch.

Chất kích thích tạm thời trấn áp được nhịp tim của anh, anh nhắm mắt lại dần dần tỉnh táo.

Lục Lệ Hành khác thường như thế, tuy Kỷ Khinh Khinh không biết lý do tại sao nhưng cô cũng lờ mờ cảm thấy có lẽ nguyên nhân là do mình.

“Xin lỗi.” Vẻ mặt Kỷ Khinh Khinh đầy hối lỗi, cô nhẹ giọng nói: “Lần này là do tôi tự ý, tôi đoán mình đã gây ra rắc rối không nhỏ cho anh, nhưng mà anh yên tâm, đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không như thế nữa.”

Lục Lệ Hành mở mắt ra nhìn Kỷ Khinh Khinh, anh rất muốn mắng cô mấy câu nhưng vừa trông thấy vẻ mặt thành khẩn tha thiết của cô, anh lại thở dài: “Bỏ đi, việc này cũng không thể trách cô được.”

Kỷ Khinh Khinh đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mắng nhưng không ngờ Lục Lệ Hành lại nói bỏ qua, cô híp mắt cười: “Chồng ơi, cảm ơn anh.”

“Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng trước mắt là 11 giờ.”

Không có chuyện gì thì là anh Lục, có chuyện thì là chồng.

Hừ, đúng là phụ nữ.

Quần áo đã mua nhanh chóng được nhân viên đóng gói xong, hai người rời khỏi trung tâm thương mại rồi cùng nhau về nhà, để hết thành quả mua sắm hôm nay vào cốp. Vừa về tới nhà Kỷ Khinh Khinh đã mang hộp gỗ đàn hương đựng tràng hạt tới trước mặt ông cụ Lục: “Ông ơi, ông xem đi, đây là quà chúng cháu tặng ông đó ạ.”

Ông cụ Lục nhìn thấy hộp đàn hương, hơi sững sờ, ông nhìn Kỷ Khinh Khinh rồi lại nhìn Lục Lệ Hành: “Hai đứa mua?”

“Vâng, chúng cháu mua đấy ạ.”

Ông cụ Lục nhìn hai người, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: “Tốt lắm, vợ chồng hai đứa có lòng như thế ông rất vui, vậy ông nhận nhé.”

Ông cụ Lục nhận lấy hộp đàn hương, mở ra nhìn, là chuỗi tràng hạt bốn mươi chín viên.

Ông cụ Lục càng vừa ý hơn.

“Dì Bùi.” Kỷ Khinh Khinh đưa chiếc hộp trang sức tinh xảo đến trước mặt bà: “Đây là dây chuyền cháu chọn cho dì, mong là dì sẽ thích nó.”

Dì Bùi mừng quá hóa lo: “Cô chủ, cô… sao cô còn mua quà cho tôi nữa? Tốn kém quá!”

“Cảm ơn dì đã chăm sóc cho cháu trong thời gian này, dì nhận lấy đi ạ.” Kỷ Khinh Khinh kiên trì đưa chiếc hộp vòng cổ kia cho bà.

Dì Bùi không biết phải làm sao chỉ có thể nhận lấy.

“Cảm ơn cháu.”

Ông cụ Lục thưởng thức tràng hạt rồi lại nhìn túi lớn túi nhỏ người làm cầm vào: “Đây là…”

Lục Lệ Hành giải thích: “Là quần áo cháu mua cho Khinh Khinh ạ.”

Ông cụ Lục và dì Bùi nhìn nhau, vẻ mặt bừng tỉnh kiểu hoá ra là như vậy.

Đứa trẻ này đã học được cách yêu thương người khác rồi.

Ăn xong bữa tối, Kỷ Khinh Khinh đi theo Lục Lệ Hành lên tầng, lặng lẽ lấy thắt lưng cô mua cho Lục Lệ Hành ra giấu sau lưng.

Lục Lệ Hành cau mày nhìn cô: “Cô đi theo tôi làm gì.”

Kỷ Khinh Khinh lấy thắt lưng ra: “Tôi mua cho anh đấy.”

“Cô mua cho tôi lúc nào, sao tôi không biết.”

“Trước khi anh tới tìm tôi.” Kỷ Khinh Khinh ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Anh tặng tôi nhiều quần áo như thế, tôi chỉ tặng lại anh chiếc thắt lưng có vẻ hơi keo kiệt, nhưng sau này tôi sẽ bổ sung cho anh sau.”

Lục Lệ Hành nhìn chiếc thắt lưng cô mua, sâu xa nhìn cô: “Cô có biết tặng người khác thắt lưng nghĩa là gì không?”

Tặng thắt lưng thôi mà, còn có ý gì khác nữa sao?

Kỷ Khinh Khinh độc thân hai mươi lăm năm không hiểu.

Trông thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, nhận lấy thắt lưng từ tay Kỷ Khinh Khinh: “Tôi nhận rồi, cảm ơn cô.”

Anh cầm thắt lưng trong tay, ở đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm trong tay Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh lo lắng nhìn vẻ mặt của Lục Lệ Hành, sợ anh ghét bỏ, lại sợ anh không vừa lòng.

“Nếu anh không thích…”

“Không phải, chỉ là tôi đang nghĩ.” Lục Lệ Hành trêu ghẹo nói: “Cô nói sau này sẽ bổ sung cho tôi… không cần nữa, nếu như cô thật sự muốn bù lại cho tôi vậy thì gọi mười tiếng chồng ơi cho tôi nghe đi.”

Kỷ Khinh Khinh ngây ra, không lên tiếng.

Lục Lệ Hành cũng không ép, anh xoay người rời đi.

Kỷ Khinh cười nhấc chân đi theo anh, vượt qua đứng trước mặt Lục Lệ Hành, cô xoay người nhìn anh, lùi bước về phía sau.

“Anh thích nghe thế à?”

Lục Lệ Hành không trả lời.

Kỷ Khinh Khinh hơi đỏ mặt.

Tuy đã nói hai chữ này vô số lần nhưng mỗi lần gọi, trái tim của cô lại đạp liên hồi, máu sục sôi, rất xấu hổ.

“Chồng ơi!”

“Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng trước mắt là bảy giờ.”

“Chồng ơi.”

“Chồng ơi… chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi!”

“Giá trị sinh mạng +13, giá trị sinh mạng trước mắt là hai mươi giờ.”

Trong ánh mắt của Lục Lệ hành tràn ngập ý cười mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

“Chồng ơi, sao anh lại thích tôi gọi anh là chồng ơi vậy?”

“Giá trị sinh mạng + 1, giá trị sinh mạng trước mắt là hai mươi hai giờ.”

Lục Lệ Hành dừng bước: “Nếu tôi nói không vì sao cả, chỉ đơn giản là thích nghe thôi?”

… Đúng là giống với những gì cô đoán, chắc là sở thích không muốn cho ai biết.

Kỷ Khinh Khinh ngẫm nghĩ: “Sau này lúc không có ai tôi sẽ gọi nhiều cho anh nghe.”

Lục Lệ Hành nhìn vào đôi mắt của cô, nhìn kỹ thật lâu: “Cô nghiêm túc chứ?”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu: “Tất nhiên.”

Chỉ là mấy tiếng “chồng ơi” thôi mà, có gì khó đâu.

Lục Lệ Hành khẽ cười: “Vậy được, hứa rồi đấy nhé.”

“Một lời đã định!” Kỷ Khinh Khinh cảm thấy đây là chuyện nhỏ, việc liên quan đếm mồm miệng thì không phải là việc: “Tôi đi tắm nghỉ ngơi trước, anh Lục cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Lệ Hành “ừ” một tiếng, nghe thấy tiếng cười nhỏ của cô, nhìn bước chân nhanh nhẹn của cô, đôi mắt anh ánh lên rạng rỡ. Không biết anh đang nghĩ cái gì mà cứ đứng ngây ngẩn ở đó một lúc, sau đó mới qua phòng làm việc để xử lý tài liệu còn đang dang dở ngày hôm nay.

Đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng trên cao treo giữa bầu trời.

Kỷ Khinh Khinh ngâm nước nóng sau đó nằm bò trên giường đọc sách cho buồn ngủ.

Cô nhìn đồng hồ trên tường rồi thường xuyên nhìn ra phía cửa.

Giờ này Lục Lệ Hành vẫn còn trong phòng làm việc sao.

Ông cụ Lục từng nói với cô thói quen của Lục Lệ Hành, bất kể công việc ngày hôm đó làm tới muộn thế nào thì cũng định phải hoàn thành luôn trong ngày. Công việc ở Lục Thị nặng nề, thời gian của Lục Lệ Hành cơ bản không đủ, sáng sớm mới leo lên giường đi ngủ.

Anh là một kẻ cuồng công việc, một khi đã làm việc thì không có khái niệm thời gian.

Kỷ Khinh Khinh lo lắng nghĩ, người như thế cho dù không chết vì tai nạn xe cộ thì tỉ lệ đột tử sau này cũng gia tăng.

Để hôm nào cô cho Lục Lệ Hành đọc tin đột tử do thức đêm làm việc mới được.

Đang chuẩn bị ngủ thì Kỷ Khinh Khinh bị hấp dẫn bởi tin tức giải trí trên điện thoại.

“Có nguồn tin, nữ nghệ sĩ Kỷ Khinh Khinh cùng một người đàn ông giàu có đi mua sắm ở cửa hàng hiệu số một quốc tế, mười phút mua hơn năm trăm ngàn, blogger mạnh dạn đoán rằng tên nhà giàu đó chính là một kẻ nhà giàu mới nổi, chúc mừng nghệ sĩ nữ Kỷ Khinh Khinh leo lên được cành cao.”

Trong đầu Kỷ Khinh Khinh hình dung đến cảnh tượng bộ âu phục thẳng thớm trên người Lục Lệ Hành biến thành áo sơ mi hoa lá cành, cổ anh đeo chiếc vòng vàng lớn, tay đeo đồng hồ nhỏ vàng 24K, nách kẹp một túi công văn dày cộm, tay ôm một cô em, thái độ kiêu căng ngạo mạn, rút một tập tiền từ trong túi ra vứt lên quầy thu ngân, chỉ chỉ trỏ trỏ với nhân viên: “Cái này cái này còn cả cái này nữa, tôi lấy hết!”

Kỷ Khinh Khinh suýt chút nữa bật cười.

Đây là báo giải trí của toà soạn nào đây, rõ ràng chỉ có mấy bức ảnh chính diện và ảnh sau lưng mơ hồ, tuy mờ nhưng nhìn quần áo trên người và vóc dáng thì phải đoán ra chứ, sao lại miêu tả Lục Lệ Hành thành tên nhà giàu mới nổi được chứ.

Thật có tài mà.

Nhưng mà nghĩ lại thì hôm nay Lục Lệ Hành vung tiền như rác mua quần áo cho cô ở trung tâm thương mại chính là hành động của nhà giàu mới nổi.

“Trừ những thứ cô ấy lấy ra thì tôi lấy hết những thứ khác trong cửa hàng.”

“Gói hết những thứ này lại.”

“Trong vòng một phút phải tính xong, nếu không tôi không lấy nữa.”

Kỷ Khinh Khinh chưa từng nhận được sự quan tâm của người khác, cô nhớ lại những lời Lục Lệ Hành nói hôm nay, mặt tự nhiên đỏ lên.

Tuy tính cách Lục Lệ Hành kỳ quái nhưng tỳ vết không che được ánh ngọc, xét tổng thể thì anh là một người đàn ông vô cùng giỏi giang.

Là một người đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ rung động.

Cửa phòng kêu một tiếng rồi bị đẩy ra, Lục Lệ Hành bước từ ngoài vào.

Vào khoảnh khắc Kỷ Khinh Khinh nhìn thấy Lục Lệ Hành, cô lại nhớ đến tên nhà giàu mới nổi Lục Lệ Hành kia, cô không kiềm chế nổi.

“Nhà giàu mới nổi, ha ha, anh Lục, anh đọc đi, anh trở thành nhà giàu mới nổi rồi ha ha ha…” Kỷ Khinh Khinh đưa điện thoại cho anh xem tin tức.

Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh đang cười bò rồi nhìn vào điện thoại, nhìn một lượt anh cũng hiểu được nội dung đại khái, anh trêu cô: “Được một tên nhà giàu bao nuôi cô vui lắm à?”

Nụ cười tươi roi rói của Kỷ Khinh Khinh cũng từ từ biến mất.

Lục Lệ Hành cởi áo khoác ra, giọng điệu bình thản, không nghe ra chút cảm xúc nào cả: “Hiện giờ có một số toà báo tung tin đồn thất thiệt, khuếch đại sự thật, hoặc là viết bừa, càng viết càng khuếch đại, tin tức phỏng đoán không hề có chứng cứ thế này mà cũng dám viết, đúng là không muốn sống.”

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy Lục Lệ Hành nói rất có lý, cô gật đầu nói: “Đúng đó, thật đáng ghét, thế nên chồng ơi, vì bảo vệ danh dự của mình, anh hãy ra tay đi!”

“Giá trị sinh mạng + 1, giá trị sinh mạng trước mắt là hai mươi tiếng.”

...